Gửi Mẹ...!

Gửi Mẹ...!
Mẹ kính yêu! Con nhớ mẹ nhiều Con gọi mẹ bao lần không nhớ nữa. Mỗi buổi chiều buông Con nhìn qua song cửa Mắt dõi tìm bóng dáng mẹ thân yêu. Con gửi lòng theo mỗi cánh chim chiều

(Ảnh: Trần Bảo Toàn)


GỬI MẸ...(*)

(Lê Quang Tuệ)

 

Mẹ kính yêu!

Con nhớ mẹ nhiều 

Con gọi mẹ bao lần không nhớ nữa. 

Mỗi buổi chiều buông 

Con nhìn qua song cửa 

Mắt dõi tìm bóng dáng mẹ thân yêu. 

 

Con gửi lòng theo mỗi cánh chim chiều 

Về tít tắp một vùng quê miền biển 

Nơi sóng khơi xa vỗ bờ xao xuyến 

Như tình mẹ hiền hòa, âu yếm, bao la...

 

Mỗi tối trăng lên 

Mỗi tối trăng tà

Không ngủ được, con nhìn qua song cửa 

Con gọi mẹ bao lần không nhớ nữa 

Ánh trăng nhòa trong khóe mắt rưng rưng...

 

Xào xạc trong đêm chiếc lá lìa cành 

Con dế nhớ ai mà thâu đêm không ngủ 

Con dế thương ai mà nức nở 

Đêm tàn...

Gà gáy xôn xao. 

 

Nỗi nhớ thương gan ruột như bào

Nỗi nhớ mẹ khiến lòng con thổn thức 

Trên thế gian này có gì thay thế được?

Tình mẹ dịu hiền 

Hỡi mẹ kính yêu ơi!

 

Nhân mùa Vu lan

Lê Quang Tuệ

——-

(*) Kỷ niệm ngày ở chiến trường ra, về Trường Đại học. Những ngày nằm viện E Hanoi năm 1976, nhớ mẹ. Viết bằng bút BIC lên vỏ chăn bộ đội đã bạc màu. Bạn  đến thăm, giặt đồ giúp đã lưu lại được. Nhân mùa Vu lan năm nay tặng Mẹ và gửi tới bạn lời cảm ơn sâu sắc.