Hẹn

Hẹn
Biết anh đã có vợ rồi Gặp anh trống ngực từng hồi xuống lên Nhủ lòng mình, cố mà quên Đêm không ngủ được tắt đèn tụng kinh Tình ơi, khốn khổ là tình Sao không ai khác mà mình, mình ơi


(Ảnh: Thùy Dương)

HẸN

(Nguyễn Quốc Văn)



Biết anh đã có vợ rồi 

Gặp anh trống ngực từng hồi xuống lên

Nhủ lòng mình, cố mà quên 

Đêm không ngủ được tắt đèn tụng kinh


Tình ơi, khốn khổ là tình

Sao không ai khác mà mình, mình ơi

Thương anh một, thương chị mười

Lại thương mình vốn là người nết na


Cùng mang mệnh bạc đàn bà

Chồng người yêu vụng chẳng ra giống gì

Chưa ở đã tiếc lúc đi

Hòn bấc tình nặng, hòn chì nghĩa không


Giá anh đừng là đàn ông 

Giá như em đã có chồng như ai

Giá như sẻ được làm hai

Chị vui bên ấy, bên này là em


Đàn bà yêu bằng trái tim

Làm sao cõng nổi phận mình đây anh

Thôi, anh về với gia đình 

Nếu không quên được, chúng mình gặp nhau…