Khách thể

Khách thể
Khi thành phố, những ngôi nhà chọc trời khu đô thị phía Đông tạc vào chân mây những hình khối như tháp bút, như cánh buồm, như những bàn tay lạ.

(Ảnh: Trần Bảo Toàn)

KHÁCH THỂ
(Kim Chuông)


Khi thành phố, những ngôi nhà chọc trời 

khu đô thị phía Đông
tạc vào chân mây những hình khối như tháp bút,
như cánh buồm,
như những bàn tay lạ. 


Khi mặt cánh đồng như đốt lên
hàng trăm
sắc màu của lúa ngô, sắn khoai,

của những vạt hoa
ngổn ngang như phác thảo tranh sơn dầu, tranh lụa…


Hồn ta lung linh tiếng sóng chao đưa. 

Vị mặn mồ hôi của người thợ lên tầng,
của mẹ cha ta cuốc cày hai sương một nắng…

Chút men nào cho ta say thấm?

      

Tôi không thể tự nghĩ ra niềm vui, tự nghĩ 

ra nỗi buồn như bông thóc lép ruồi đậu đứng 

ngơ ngác vệ bờ nhìn mùa màng thất bát, nếu 

không gặp em thu này đã đánh rơi nhan sắc, 

đã chìm bốn lần đò, đã lạc bốn lần sông...

      

Cây cầu bắc qua sông rồi,
sông mới có 

một tình yêu mới.
Ngọn tháp dựng lên rồi 

mới cho ta mắt nhìn cao mãi.
Em bé cô đơn, 

mẹ già hành khất,
người bất hạnh đem đến cho ta tê tái cõi lòng…


Tôi không thể tự bịa ra cảm rung, bịa ra 

tình yêu, bịa ra những nụ cười, nước mắt…


Ơi em thân yêu ở dọc hành trình, 

ở mỗi bàn chân bước

bến mở nào

           có trước ở trong ta?


7/2007