Khoảng trống

Khoảng trống
Anh đi rồi liệu em có buồn không Trời bớt nắng, bụi mưa giăng phố nhỏ Gót chân mỏng đếm hoài trên con ngõ Vắng anh rồi đường hun hút dài thêm Anh đi rồi em có nhớ anh không

(Ảnh: Kim Anh)


KHOẢNG TRỐNG

(Nguyễn Trường Giang)


Anh đi rồi liệu em có buồn không

Trời bớt nắng, bụi mưa giăng phố nhỏ

Gót chân mỏng đếm hoài trên con ngõ

Vắng anh rồi đường hun hút dài thêm


Anh đi rồi em có nhớ anh không

Cả một trời thương mình em cô lẻ

Anh đi rồi em nén mình thở khẽ

Sợ mùi hương anh bay mất khỏi căn phòng

Biết thế rồi sao còn hỏi nhớ anh không...


Anh đi rồi em ở lại chờ mong

Nhìn cánh vạc chao nghiêng miền thương nhớ

Em ước mình thành cánh chim nho nhỏ

Vượt đường xa theo mỗi bước chân đi


Anh như thú hoang mê mải bước thiên di

Để lại phía sau một khoảng trời thương nhớ

Để lại phía sau mình em bên khung cửa

Đếm thời gian mong đợi bước anh về


Hà Nội, đêm trở gió.