Kỷ niệm khóc

Kỷ niệm khóc
Em nhớ anh nước mắt tìm về nức nở Em nhớ anh chẳng muốn làm gì chỉ khóc Lớn rồi, đâu chờ ai an ủi Xa rồi, lăn lóc một mình thôi. Anh đã đi không em lặng lẽ

(Ảnh: Phuong Thuy)



KỶ NIỆM KHÓC

(Nguyễn Phương Thủy)

 

Em nhớ anh

nước mắt tìm về

nức nở

Em nhớ anh

chẳng muốn làm gì

chỉ khóc

Lớn rồi, đâu chờ ai an ủi

Xa rồi, lăn lóc một mình thôi.

 

Anh đã đi không em lặng lẽ

Anh đã qua quãng đời đơn lẻ

Hạnh phúc như cánh hoa mảnh dẻ

Không đủ ấm lòng, không che nổi nỗi đau!

 

Anh đã qua những đêm ước ao

Những ước ao phải chi mình không lầm lỗi

Nước mắt đầm đìa rơi chăn gối

Chăn gối chưa một lần được ấm hơi em.

 

Chén rượu cay anh thiêu đốt lời yêu

Điếu thuốc nồng tan niềm tin, nỗi nhớ

Anh ngồi đó, bóng mờ trong bóng, lạnh

Nắng rung mành, thứ bảy cuộn chiều xanh...

 

Một chiều xanh ngăn ngắt tịnh không

Không có em, không giờ tan lớp học

Hoa súng rũ, sông vỡ màu loang lổ

Nước rùng mình, con sóng đổ vào tim!

 

Em nhớ anh

Cũng một chiều xanh ấy

Con đường vắng, bến không người đón đợi

Mỗi gốc cây, một nỗi buồn giấu ẩn

Thấp thoáng người... đâu phải áo anh bay!

 

Ta mất nhau

Trời đất biệt ly

Kỷ niệm khóc

Lệ rơi đầy quá khứ

Để chiều nay, lại một chiều thứ bảy

Xanh buốt trời

Con tim thức

Không anh!

 

23.06.2025