Lá vàng ơi...

Lá vàng ơi...
Ta ngậm ngùi nhặt được giữa mùa Xuân Chiếc lá khô khi mùa Đông đã chết Gió thủ thỉ mơn man lời tiễn biệt Trong nỗi buồn da diết... Lá vàng ơi..

 

Ta ngậm ngùi nhặt được giữa mùa Xuân 

Chiếc lá khô khi mùa Đông đã chết 

Gió thủ thỉ mơn man lời tiễn biệt 

Trong nỗi buồn da diết... Lá vàng ơi.. 


Dòng thời gian cứ lặng lẽ dần trôi 

Xuân vẫy gọi cây vào thời thay lá

Chồi xanh thắm lại nhú mầm hối hả 

Lãng quên rồi những chiếc lá vàng khô... 


Lá đã từng ấp ủ một giấc  mơ 

Sẽ cùng cây chẳng bao giờ ly biệt 

Lá nào biết khi sắc màu xanh biếc 

Đã ố vàng tình tha thiết 

                   cũng phôi phai...


Lá vàng rơi, cây thay vội hình hài

Sau băng giá của Đông dài vô tận 

Lá vàng quên, quên niềm yêu, nỗi hận 

Có còn gì vương vấn lá nữa đâu...? 


Đã sang Xuân cây trút bỏ nỗi sầu 

Trút chiếc lá từng bên nhau một thuở 

Mầm sống mới lại vươn lên hớn hở 

Quên tiếng xạc xào than thở... Lá vàng ơi...! 


Ngày 21/02/2019

Nguyễn Ngọc Thạch