Lạc giữa mong manh

Lạc giữa mong manh
Ta người lạc giữa mong manh Mong manh của đất, mong manh của trời Mong manh giữa những cuộc đời Mong manh giữa những kiếp người phù sinh Mong manh giữa những lặng thinh

(Ảnh: Kim Anh)


LẠC GIỮA MONG MANH

(Lương Duyên Thắng)


Ta người lạc giữa mong manh

Mong manh của đất, mong manh của trời

Mong manh giữa những cuộc đời

Mong manh giữa những kiếp người phù sinh

Mong manh giữa những lặng thinh

Giữa bao gian dối, chân tình đan xen

Mong manh giữa lạ và quen

Giữa hư với thực, làm nên con người

Ra đi để lại nụ cười

Thẳng người ta đứng, cho đời thêm xanh

Mong manh về giữa cao xanh

Trần là cõi tạm, long lanh nắng vàng