Lát cắt

Lát cắt
Những mạch cưa, những búa rìu, sấm sét đêm mở ra. Trời mở ra. Mạch gỗ mở ra ai không thừa nhận sự dính líu? Dẫu chỉ là cái nõn mỏng tang vừa mở mắt nhìn trời

(Ảnh: Trần Bảo Toàn)


LÁT CẮT
(Kim Chuông)

Những mạch cưa, những búa rìu, sấm sét

đêm mở ra. Trời mở ra. Mạch gỗ mở ra

ai không thừa nhận sự dính líu?


Dẫu chỉ là cái nõn mỏng tang vừa mở mắt nhìn trời

đến cái nhành nhú lên

rồi cái nhành 

lại còn cái thân,

cái gốc, cái rễ?


Đơn nhất 

và đơn lẻ...


Cứ làm như từ trên trời rơi tõm xuống không bằng  

không thấy ư? Chính thánh nhân lại đứng rất gần 

thằng ngốc(*)

hạt thóc ta gặt về không phải hạt mưa ư?


Hãy phóng mạch cưa

cắt đi, cắt đi. 

lật tìm những thớ, những tầng

những góc ta nhìn 

những vân gỗ lạ


dẫu cái vân gỗ kia 

mới đến hoàn toàn. 

dẫu văng xa 

“Nó” không còn là “Nó”


Lát cắt mở ra thớ gỗ hai chiều.


(*) Ý của Hêghen