Lay trong gió chiều

Lay trong gió chiều
Chiều còn ở đó không chiều, Để cho ngọn gió lay nhiều bông lau? Một rừng quan tái bạc màu, Gió luồn lách, rách mướp đầu, Gió ơi!


 

Chiều còn ở đó không chiều,

Để cho ngọn gió lay nhiều bông lau?

Một rừng quan tái bạc màu,

Gió luồn lách, rách mướp đầu, Gió ơi!


Phải chăng hiu hắt là nơi,

Ức Trai đẫm lệ tiễn Người biệt xa?

Rừng lau thửa ấy lệ nhòa

Rừng lau rạp xuống, la đà gió im.


Xạc xào chiều, những nỗi chìm

Trăm năm thoáng chốc bóng chim cuối trời...

Ải Nam Quan, Nguyễn Trãi ơi!

Tiễn đưa dúng dắng chuyển dời lại đâu?


Ai làm xơ xác rừng lau?

Ai làm ngọn gió úa màu Lời Cha?

Bao binh cách cuộc can qua

Ngàn lau vẫn thế, quê nhà vẫn đây!


Ức Trai ơi, hãy rời tay 

Cha già đâu ở bên này nữa đâu

Triệu cành lau, tỷ nỗi sầu

Lau gầy như gió, bể dâu như người!...


Anh Vũ