Lửa rơm

Lửa rơm
Thân em phận gái góa chồng Thắm nồng men ủ thắm nồng Gió Yên Tử lao xao qua rừng trúc Nắng Hoa Yên leo tới tận chùa Đồng Trần Nhân Tông nhắc không không sắc sắc; Khói sương mờ cửa sông chưa đủ khuất Thuyền quân Nguyên từng chìm dưới đáy sâu


(Ảnh: Pixabay)


LỬA RƠM

(Nguyễn Quốc Văn)


Thân em phận gái góa chồng

Thắm nồng men ủ thắm nồng Gió Yên Tử lao xao qua rừng trúc

Nắng Hoa Yên leo tới tận chùa Đồng

Trần Nhân Tông nhắc không không sắc sắc;


Khói sương mờ cửa sông chưa đủ khuất

Thuyền quân Nguyên từng chìm dưới đáy sâu

Bạch Đằng giang mở bài thơ giữ nước 


Vịnh Hạ Long ngang dọc cánh buồm nâu

Thấy rồng bay dưới nước vụt qua đầu

Ngạc nhiên thay khi vào hang Sửng Sốt;


Ai tạc bài thơ vào vỉa than đen

Bấy nhiêu chữ bấy nhiêu viên ngọc lạ

Ba Chẽ, Bình Liêu, Đầm Hà, Móng Cái 


Cẩm Phả, Tiên Yên lên thuyền trăng Trống Mái

Về Tuần Châu ăn sò huyết Hòn Gai...

rượu tăm ?

Nồng nàn hơn cả nồng nàn

Lửa tro bụi cháy lụi than bếp tàn ?


Sống nửa đời với hợp tan

Mới hay nắng núi mưa ngàn cần nhau !

Từng uống buồn, đã ăn đau

Biết tình đôi lứa bạc đầu còn mơ ?


Tay thức nắm tay thẫn thờ 

Ngực ôm mây trắng đâu ngờ mưa bay !

Hoàng hôn nhuộm tím áo mây

Ước gì rũ hết vào ngày được yêu ?


Miệng hoa nở hỏi nắng chiều 

Nắng nghiêng xuống cỏ nói điều chi anh ?

Em nghe lời đất thì thầm

Anh ơi! Lửa cháy có cần rơm không ?


Tuy chưa tình vợ nghĩa chồng

Cũng chia em bớt nỗi mông mênh buồn ?

Gió ơi! Dẫu thổi qua đường 

Nhớ đừng bỏ chiếu quên giường mồ côi !