Mẹ ơi

Mẹ ơi
Con sợ lúc nào có một chàng trai đến với con, Con sẽ nhớ người ta nhiều hơn nhớ mẹ, Với tuổi thơ, con không còn thơ bé Dẫu nhà mình tất cả vẫn như xưa!


 

Mẹ ơi, 

Con sợ lúc nào có chàng trai đến với con, 

Con sẽ nhớ người ta nhiều hơn nhớ mẹ

Với tuổi thơ, con không còn  thơ bé 

Dẫu nhà mình tất cả vẫn như xưa!

 

Con sợ mất đi một góc nhỏ riêng tư,

Mùa đông Nga tuyết bay dữ dội,

Chẳng gợi nhớ mùa hè nhiệt đới

Ngọn gió nồm và cái nắng hanh hao...

 

Con bận lòng với vần thơ nơi đâu,

Truyện Kiều bỏ quên trong góc nhỏ,

Một cánh cò chỉ làm gợi nhớ

Một cái gì rất xa, rất xa…

 

Con muốn trở về mảnh ao nhà 

Hoa súng nở lung linh mùa hạ,

Hoa thiên lý hôn lên đôi má,

Hương đi lẫn vào ánh trăng…

 

Cửa sổ nhà mình có mở hay không?

Tan học về, biết mẹ không đi vắng, 

Bỗng thấy trong lòng điều gì yên tâm lắm

Dẫu ngoài đường tàn khốc nắng và mưa.

 

Con muốn trở về bỏng dại ngây thơ,

Mải nghĩ vẩn vơ, để nồi cơm cháy,

Biết mẹ mắng oan mà không dám cãi:

Con bận viết tiếp bài thơ.

 

 

Bây giờ con đi xa mẹ hơn,

Xa nhà mình, và tuổi thơ ở lại,

Năm tháng cứ trôi đi mãi mãi

Riêng phù sa đọng lại bến bờ…

 

– Nhưng, mẹ ơi,

Nếu có một chàng trai nào đến với con?…

– Con gái yêu, dòng sông của mẹ,

Con phải đi, đừng băn khoăn nhiều thế,

 Dẫu cuộc đời dài rộng bao nhiêu

Sông chảy dài đến đâu cũng có bến bờ,

Mẹ chỉ sợ những dòng sông không chảy

Mẹ mãi là một góc nhỏ của riêng tư!

 

Moldova, 1982.

 

Bùi Thanh Huyền