Mẹ ơi!

Mẹ ơi!
Giá mà hoa thay đổi được phận người. Con sẽ mải miết trên cánh đồng gieo hạt. Những mùa hoa bát ngát… Rạng ngời xuân. Ước gì hoa xoa dịu những gian truân


(Ảnh: Nhà thơ cô giáo Lê Hải Hà)


MẸ ƠI!


Giá mà hoa thay đổi được phận người.

Con sẽ mải miết trên cánh đồng gieo hạt.

Những mùa hoa bát ngát…

Rạng ngời xuân.


Ước gì hoa xoa dịu những gian truân

Bằng sắc, hương ,ngọt ngào thêm đời mẹ.

Con sẽ chẳng ngại ngần, khi không còn trẻ.

Chăm những mầm cây vươn dáng xanh.


Bình minh nay trong trẻo, yên lành.

Con càng thấm xa xưa mẹ ngược, xuôi gồng gánh.

Đôi vai thẳng mà phận người chùng xuống.

Tất tả áo cơm…


Gió đông về, hun hút nỗi cô đơn.

Mẹ xua quạnh hiu bằng mắt ngời thăm thẳm.

Ngọn đèn khuya như ánh sao bầu bạn.

Dõi miệt mài bước tiếp gian nan.


Chiều xuân nay, con xa đến ngút ngàn.

Chim ríu rít tựa hồ sau vườn mẹ.

Gió rất nhẹ, thì thầm, khe khẽ.

Như lắng cả một đời, mẹ đã viết trong con.


À ơi, câu hát ru non 

Gừng cay, muối mặn còn son lời thề.

Con xa muôn nẻo đường xưa.

Thương về dáng mẹ, chiều mưa khóc thầm.


Sacramento, mùa xuân 2024.

Lê Hải Hà