Ngày cuối

Ngày cuối
Chiều nhợt nhạt, sa sót vàng vạt nắng Bánh xe lăn ô-tô chạy ngập ngừng Cha lặng lẽ, đường mịt mờ bụi trắng Cánh cò chao chới với cuối chân trời. Lối ra vào bệnh viện vắng chơi vơi Người thảng thốt, giấy tờ mồ hôi ướt


(Ảnh: Tam Tran)



NGÀY CUỐI

(Kính tặng người cha đã mất)


Chiều nhợt nhạt, sa sót vàng vạt nắng 

Bánh xe lăn ô-tô chạy ngập ngừng

Cha lặng lẽ, đường mịt mờ bụi trắng 

Cánh cò chao chới với cuối chân trời.


Lối ra vào bệnh viện vắng chơi vơi

Người thảng thốt, giấy tờ mồ hôi ướt

Lời thưa gửi mắt dò tìm sau trước

Tiếng thở nồng mà hơi lạnh mênh mông


Một căn phòng bốn phía có như không

Lại như bưng gió quẩn quanh ngột ngạt

Tám mươi chín mùa qua, đời người như bờ cát

Sóng dồn xô cao thấp vơi đầy


Chưa bao giờ ta giữ chặt bàn tay

Để thấy cha với tay mình là một

Nghe con tim rơi rơi từng giọt

Nghe lòng người thầm thĩ cuộc chia xa


Con đường về như vẫn những ngày qua

Vẫn mái nhà tranh, vườn xanh, hoa lá

Ta xa lạ giữa miền gần gụi quá

Cha đã về thôi. Và mãi mãi không về…


Trương Minh Hiếu