Người dạy bơi

Người dạy bơi
Kỷ niệm tuổi thơ những lúc vơi đầy Nơi bến sông này bao tháng ngày vùng vẫy Sải cánh tay bơi bơi ngược dòng chảy Có cô bé trên bờ ngưỡng mộ ngó theo. Có một lần em bầy tỏ ước ao

(Ảnh: Trần Bảo Toàn)


NGƯỜI DẠY BƠI

(Nguyễn Như Thạnh)


Kỷ niệm tuổi thơ những lúc vơi đầy

Nơi bến sông này bao tháng ngày vùng vẫy

Sải cánh tay bơi bơi ngược dòng chảy

Có cô bé trên bờ ngưỡng mộ ngó theo.

Có một lần em bầy tỏ ước ao

Được như tôi bơi ào ào dưới sóng

Chút tự hào lẫn pha niềm kiêu hãnh

Tôi nói rằng bơi dễ lắm em ơi.

Tôi dối em bày một trò vui

Bắt con chuồn ngô rồi cho cắn rốn

Em tin lời long lanh mắt sáng

Hẹn cùng tôi mai mốt mình cùng bơi...

Mấy hôm rồi thấy vắng bóng em tôi

Chợt thấy người đang nép nơi đầu ngõ

Lệ thẫm ướt đôi mắt hoe hoe đỏ

Ngước nhìn tôi đầy oán trách giận hờn.

An ủi em và hứa sửa lỗi lầm 

Em tha thứ nói anh làm thầy dạy

Những trưa hè lựa khi bến vắng

Tôi cùng em đội nắng tập bơi.

Rồi một hôm có lũ bạn cùng chơi

Thấy chúng tôi thời reo hò giễu cợt

Tiếng trêu cười vọng vang sông nước

Rằng chồng bơi cùng vợ lêu lêu.

Đã bao hôm chờ em những buổi chiều

Dáng thất thểu trở về trong màn tối

Cô trò nhỏ thẹn thùng chẳng muốn tới

Một nỗi buồn tràn ngập cả hồn tôi.

Ngày vào đời tôi đi làm lính thủy

Sải cánh tay trên sóng biển mênh mang

Có những khi dáng xưa vào nỗi nhớ

Trong tâm hồn thấy luyến nhớ xuyến xang.

Ngày trở về vội vã tới tìm em

Ngõ khi xưa nay im lìm vắng vẻ

Người lối xóm vẫy tôi nói nhỏ

Người ấy theo chồng dời xứ qua sông.

Nỗi buồn dâng như nước lũ sông Hồng

Nơi bến sông gắng tìm một hình bóng

Người theo dòng trôi bơi rồi ra biển lớn

Bỏ lại tôi chơi vơi giữa dòng đời.