Người Hà Nội

Người Hà Nội
Tôi sinh ra không phải người Hà nội Vẫn ngát xanh hương cốm tháng mười Vẫn lúng liếng Hồ Tây mời gọi Vẫn ngỡ ngàng trong tiếng thu rơi Hà Nội ơi, Hà Nội ơi Xưa đã thế và sau vẫn thế


(Ảnh: Đặng Văn Tôn)


NGƯỜI HÀ NỘI

(Nguyễn Văn Thông)

 

Tôi sinh ra không phải người Hà Nội

Vẫn ngát xanh hương cốm tháng mười

Vẫn lúng liếng Hồ Tây mời gọi

Vẫn ngỡ ngàng trong tiếng thu rơi

Hà Nội ơi, Hà Nội ơi

Xưa đã thế và sau vẫn thế

Một ánh nhìn,một lời mời nhỏ nhẹ

Sao mà riêng, riêng đến lạ lùng

Sống trọn đời trên đất Thăng Long

Ước một lần thành Người Hà Nội

để hết sượng ở trong giọng nói

để hiểu Sông Hồng nông sâu

Phố cổ, thành xưa, ngõ chợ, gầm cầu…

Đã đem chia  tất cả

Chỉ còn cuối câu: Vâng ạ!

Hà Nội giữ nguyên

của riêng mình