Người nhớ quê

Người nhớ quê
Thả hồn trôi chốn xa xăm Xa xa núi khuất giăng giăng mây trời Quê hương hướng ấy xa vời Có cha có mẹ bao người thương yêu Nhớ quê nhớ những sớm chiều

(Ảnh: Đặng Văn Tôn)


NGƯỜI NHỚ QUÊ 

(Nguyễn Như Thạnh)


 

Thả hồn trôi chốn xa xăm

Xa xa núi khuất giăng giăng mây trời

Quê hương hướng ấy xa vời

Có cha có mẹ bao người thương yêu

Nhớ quê nhớ những sớm chiều

Nong tằm cái kén vụ màu hoa, rau

Ngỡ ngàng dạ xót lòng đau

Xòe tay bấm đốt được bao lần về

Dấu chân chắc đã bụi mờ

Tuổi thơ kỷ niệm hững hờ ngỡ quên

Tâm tư bao lúc ngóng trông

Muốn về quê mẹ ước mong thỏa lòng

Vốn là phận gái theo chồng

Trao thân gửi phận tuổi hồng dâng trao

Tình quê đất mẹ hôm nào

Cùng nhau gói ghém cất vào trong tâm

Xa xôi những nhớ những mong

Tâm hồn ứa lệ âm thầm từng đêm.

...

 

Chiều nay thiếu phụ bâng khuâng

Lặng bên cửa sổ bần thần nhớ quê.