Người ưu tư

Người ưu tư
Chiều tà mờ sương trắng Dáng ai đứng ưu tư Biển mịt mờ hoang vắng Tâm hồn chẳng nên thơ Hay chăng người ngóng chờ Con thuyền yêu cập bến Lênh đênh đã bao ngày

(Ảnh: Trần Bảo Toàn)


NGƯỜI ƯU TƯ 

(Nguyễn Như Thạnh)


Chiều tà mờ sương trắng

Dáng ai đứng ưu tư

Biển mịt mờ hoang vắng

Tâm hồn chẳng nên thơ


Hay chăng người ngóng chờ

Con thuyền yêu cập bến

Lênh đênh đã bao ngày

Lỗi hẹn chưa về đây


Bâng khuâng nhung nhớ đầy

Lệ ứa tràn khóe mắt

Chợt tự lòng mong ước

Mình sẽ là biển khơi


Biết thuyền đến thuyền rời

Bến nao trên biển cả

Yêu làm con sóng nhỏ

Êm đềm vỗ mạn thuyền.


Cùng chia sớt bình yên

Đỡ nâng khi bão tố

Bên nhau vượt sóng gió

Đưa thuyền về bến duyên...


Bởi không thể là biển

Chiều nay đẫm ưu phiền

Bởi chẳng sao để biết

Thuyền đi đâu về đâu.