Niềng niễng mùa mưa lũ

Niềng niễng mùa mưa lũ
Bong bóng phập phồng suốt một chiều mưa Tranh mái rạ nuớc nâu rồi nước trắng Ruộng mùa đông nước đồng lạnh vắng Thân cò nào lúi húi giữa xa xa..


(Ảnh: Trần Bảo Toàn)

 


NIỀNG NIỄNG MÙA MƯA LŨ
(Anh Vũ)

Bong bóng phập phồng suốt một chiều mưa

Tranh mái rạ nuớc nâu rồi nước trắng

Ruộng mùa đông nước đồng lạnh vắng

Thân cò nào lúi húi giữa xa xa..


Núi Yên Mã tắm mưa

Ướt lướt thướt những sim, mua

Dập dềnh nước leo từng bậc đá

Lũ đã về rồi mênh mông nước sông La


Ngóng đợi mãi

Nghe tiếng chân trơn trượt

Đội trời đội nước từ đồng xa

Dì Út mình bì bõm lội vào nhà...


Ngọn đèn dầu xanh vàng hạt đậu

Bóng trẻ thơ dấu dưới bóng người già

Ông bà ngoại ngồi bóp chân im lặng

Nồi cơm sôi, thơm thơm cứ la đà.


Sáng hôm sau mọi người trên chạn

Thõng chân khỏa nuớc lụt

Mưa tơi tả, nước làu nhàu hằn học

Ở ngoài kia lồng lộn xiết dòng La


Dì ôm cháu, mảnh chăn ẩm nước

Ông nhìn bà cời ngọn lửa bùng ra

Ngày mưa lũ thẩn thờ mơ ước

Ước mơ thờ thẩn, cánh đồng xa...


Dì lặng lẽ lấy cho mình lọ nước

Con cánh cam lượn xuôi ngược thật nhanh,

Chiều hôm qua, Dì cất đấy cho mình

Con niềng niễng mà mình thầm ước


Ba ngày sau, nuớc lũ vừa mới rút,

Lau bàn thờ dọn bùn đất ra sân

Cầm lọ nước lóng lánh con niềng niễng

Nó lao lên,

mặt trời hóa rất gần...

Nó chúi xuống rồi liệng qua liệng lại

Mình say mê cuộc khiêu vũ âm thầm

Cả tuần rồi nó chẳng được ăn

Hay ta thả niềng niễng về sông nước?


Tuổi thơ dại chỉ vài điều mơ ước

Một củ khoai, manh áo, chút quà

Ngày mưa lũ, dì cho con niềng niễng

Cho ta bạn bè sống sáu ngày qua.


Một buổi sớm, mình vừa dụi mắt

Vừa đưa bạn mình niềng niễng ra sân

Nắng chói gắt, mắt ngơ ngác bần thần

Người bạn nhỏ nổi lều bều

Hồn đã lìa thân

Mình đã khóc

Âm thầm ôm mặt khóc

Leo lên chạn cao còn ngấn vết bùn


Chiều trở trời mưa rắc hạt trên sông

Bong bóng vỡ phập phồng

Lũy tre bến nước

Đàn cò nháo nhác đục trong..

Mình đưa niềng niễng thả theo dòng

Bao năm qua rồi

chưa về lại bến sông


Mình tin rằng

Có một con niềng niễng

Như một con cánh cam

Vẫn bay lượn giữa hai bờ nước


Tuổi ấu thơ dại khờ

Chưa biết luân hồi, chưa biết sát sinh

Tuổi năm mươi, chưa biết phận mình

Làm sao tri thiên mệnh?


Mình đã đi trong cuộc hành trình

Thiêng liêng gian dối chữ Tình

Mê mờ trong cõi tử sinh

Bay vù lên bầu trời xanh ánh cánh cam

Rớt tõm xuống niềng niễng mùa mưa lũ

Quẫy đạp vẫy vùng không miếng ăn

Đớp Mặt Trời mà nổi phình trên mặt nước

Cũng là thân phận à ơi

Đẻ ra trong nghiệt ngã luân hồi


Thôi quay trở lại làm gì

Mặt sông ấy vẫn trôi

Niềng niễng có quay trở lại?

Hai ta hớp bóng Mặt Trời....