Noel buồn

Noel buồn
Noel buồn.... vương nỗi nhớ không tên Gió lưa thưa, mây hờ hững buông rèm. Chiều tắt nắng đợi màn đêm bao phủ, Những Thiên thần đang say trong giấc ngủ Chợt tỉnh giấc nồng, chờ Đức Chúa giáng sinh...

(Ảnh: St)



 NOEL BUỒN...!

(Ngọc Thạch)

 

Noel buồn.... vương nỗi nhớ không tên

Gió lưa thưa, mây hờ hững buông rèm.

Chiều tắt nắng đợi màn đêm bao phủ,

Những Thiên thần đang say trong giấc ngủ

Chợt tỉnh giấc nồng, chờ Đức Chúa giáng sinh...

Đã bao năm Ngài cứu rỗi sinh linh

Dịu nỗi đau của bao tình nhân thế,

Vơi nỗi khổ những cuộc đời rớm lệ

Giúp dương trần vượt qua bể thương đau...

Nhưng Chúa ơi, sao những mối u sầu

Theo con đã từ lâu còn mãi mãi

Giữa đêm Đông con ngậm ngùi khắc khoải

Với  nỗi buồn đang còn lại trong con....

Con đã yêu bằng tất cả tâm hồn

Bằng lẽ sống khi vẫn còn hơi thở,

Rồi đón nhận ngày tình yêu tan vỡ

Khi  Đông về, giá lạnh  giữa ...Noel...

Một ngày buồn mà con chẳng hề quên,

Ngày định mệnh con xa em vĩnh viễn

Đêm Noel chỉ một mình con đến,

Quỳ xuống Giáo đường, chờ đợi  bến yêu xưa,

Mối tình si quá vội vã đơn sơ

Đã trôi mãi trong mịt mờ vô vọng...

Noel buồn... đành xếp mộng yêu đương...!