Ở một góc ngày về

Ở một góc ngày về
Cần một chút lặng tờ mặt giếng, nghe lòng ta viên sỏi nhỏ cựa mình, nghe ngọc trai lớn lên óng ánh, nghe nỗi buồn lên da non đời anh.

(Ảnh: Kim Nga)

Ở MỘT GÓC NGÀY VỀ
(Kim Chuông)


Cần một chút lặng tờ mặt giếng, 

nghe lòng ta viên sỏi nhỏ cựa mình, 

nghe ngọc trai lớn lên óng ánh, 

nghe nỗi buồn lên da non đời anh.


Cần một chút em về rồi xa mãi. 

Một chút yêu, chút nhớ, chút giận hờn, 

chút búa rìu, chút dịu dàng, chút kinh thành đổ vỡ,

Chút ngọt ngào thềm phù sa hồi sinh.


Có cơn đau lại thành cơn trở dạ. 

Chỗ cái cây nẩy chồi, nơi ấy từng xa xót một bóng hoa. 

Chỗ em từng bỏ ai đi qua sông, tìm dấu hoàng hôn khuất, 

chỗ người phụ người, chỗ ai chờ ta.


Cần một chút lặng câm và náo động. 

Một chút đau như canh bạc đêm tàn. 

Cần một chút cô đơn không ai cả. 

Lại cần đến dường nào 

xuân đến có Em – Anh.


9/2007