Ru anh

Ru anh
Ngủ ngon đi ngủ đi anh yêu thương em khẽ cất thành lời ru Từ trong sâu thẳm mịt mù Dịu đau, những vết quân thù bắn anh Gió xanh ru ngọn cỏ xanh Khói bom đã hết, yên lành giấc say

 

 

Trang thơ Nhà Búp xin giới thiệu bài thơ “Ru anh” của nhà thơ Ánh Tuyết. Bài thơ này là tấm lòng của nhà thơ kính dâng hồn thơm Thân phụ của mình - một  Lão thành cách mạng- Liệt sĩ Nguyễn Hữu Thinh. Cha của nhà thơ hy sinh khi tròn 30 tuổi, lúc đó nhà thơ còn quẫy đạp trong bụng mẹ chưa kịp chào đời. Mẹ của nhà thơ, một người phụ nữ dịu dàng xinh đẹp nhất vùng đã ở vậy thờ chồng nuôi ba con nhỏ và chăm mẹ chồng già, một vai gầy gánh việc nhà, vai kia gánh việc nước. Người mẹ của nhà thơ đã giữ vẹn lòng thủy chung với một tình yêu xanh vời vợi. Là con liệt sĩ, nhà thơ Ánh Tuyết đã chứng kiến nỗi đau của mẹ, những đêm dài triền miên sau khi hết buổi họp trở về, mẹ ôm con nằm thao thức nốt phần đêm còn lại.. Bài thơ “Ru anh” đã được cố nhạc sĩ Trần Hoàn phổ nhạc.

 

Ru anh

 

Ngủ ngon đi ngủ đi anh

yêu thương em khẽ cất thành lời ru

Từ trong sâu thẳm mịt mù

Dịu đau, những vết quân thù bắn anh

Gió xanh ru ngọn cỏ xanh

Khói bom đã hết, yên lành giấc say

Cánh diều ru những làn mây

Lúa thơm nếp mới hương bay đồng vàng

Hàng cây ru mát đường làng

Mẹ đang phơi thóc con đang học bài

Năm ru tháng, tháng ru ngày

Tay gầy lại... nắm vai gầy đêm đêm...

dáng em giờ chẳng còn mềm

Tóc em sợi trắng, sợi đen nhiều rồi

Anh còn mãi tuổi đôi mươi

Biết làm sao xứng với người năm xưa.

Dịu đi cái nắng gọi mưa

Để em ru những giấc mơ cho chồng

 

Nguyễn Ánh Tuyết