Sông biển

Sông biển
Biển uống sông ngọt dịu mãi không thôi Sông uống mặn suốt một đời vẫn khát Gió lang thang trên sa mạc cát Uống một đời chưa hết dấu chân ai.


(Ảnh: Kim Anh)


SÔNG BIỂN

(Biển vốn là giọt nước mắt của Thần

Ngọt mặn đại dương có hai giọt nước) 
 


Biển uống sông ngọt dịu mãi không thôi

Sông uống mặn suốt một đời vẫn khát

Gió lang thang trên sa mạc cát

Uống một đời chưa hết dấu chân ai.


Nuớc sông biển xa trông xanh như ngọc bích

Trong xanh trong xanh đến dị kỳ

Tưởng là Một hóa ra Hai loài nuớc

Mặn ở lại với mênh mông

Ngọt theo mây gió trôi đi.


Giã từ nhé 

Biển trống trơ và buồm đơn lẻ

Dỗi hờn chi mà giông bão trở về

Ngọt xuống mặn

Vẫn là hai loại nước

Âm Dương nào mà chẳng phải chia ly

tương sinh rồi tương khắc

Sông êm đềm

Biển vật vã cùng sông.


Ta nghẹn lòng, 

Nhìn hợp tan tạm bợ kiếp người

Tạm bợ tình yêu mãi mơ đầu cuối

Chưa xuôi hết một chuyến đò

Chưa qua hết một chiều gió chướng

Nụ trắng vườn chanh 

Bum búp rụng rơi.


Là giả tạm mà ai ai cũng muốn muôn đời

Khổ đau ơi

Sông bể đầy vơì

Cô đặc lại,

Sông ơi, 

Biển ơi ...

Cho hết sóng Luân Hồi…