Thăm rét

Người ơi, gió bấc dậy chưa Run run chạm tiếng chuông chùa lạnh băng Ban đêm em có đắp chăn Mùa rét ngọt, ánh trăng vàng lắm em Rét còn có tuổi có tên

(Ảnh: Pixabay)




THĂM RÉT

(Nguyễn Quốc Văn)

 

Người ơi, gió bấc dậy chưa

Run run chạm tiếng chuông chùa lạnh băng

Ban đêm em có đắp chăn

Mùa rét ngọt, ánh trăng vàng lắm em

Rét còn có tuổi có tên

Chỉ riêng cái rét của tình thì không

Lạnh lùng hơn cả mùa đông

Lòng vòng buốt giá từ trong ra ngoài

Gọi người, hôm chẳng nghe mai

Từ anh đến chỗ em dài bao nhiêu

Một gang tay ngắn buổi chiều

Có nghe thấy rét nhắn điều gì đâu

Rét đầu mùa lạnh nông sâu

Dòng sông rét có cây cầu bắc qua

Thôi thì, bộc bạch thật thà

Anh bay vượt rét đến nhà thăm em...