Thu lạnh

Thu lạnh
Hà Nội tiễn ngâu trong chớp trắng cánh cò Tháng Chín Tây Hồ nồng nàn nắng Hạ Cô-pen-ha-gen hanh hao cây lá Đã thấy đông về nơi héo hắt mưa rơi. Những mắt nắng hôm qua còn biêng biếc mây trời Giờ xác xao co ro cánh rụng

(Ảnh: Trần Bảo Toàn)


THU LẠNH

(Trần Huyền Tâm)

 

Hà Nội tiễn ngâu trong chớp trắng cánh cò

Tháng Chín Tây Hồ nồng nàn nắng Hạ

Cô-pen-ha-gen hanh hao cây lá 

Đã thấy đông về nơi héo hắt mưa rơi. 

 

Những mắt nắng hôm qua còn biêng biếc mây trời

Giờ xác xao co ro cánh rụng 

Những chiếc lá chưa kịp vàng đã thấy mình sùng sũng

Trong bóng chiều ướt thướt rụng rơi. 

 

Vu vơ cỏ lau chấp chới chân trời 

Như tiếc nuối, như dỗi hờn vô cớ

Cánh thiên di khắc nửa chiều vào nhớ

Nửa trời chiều chìm vóc tối ngác ngơ. 

 

Thu đâu rồi? 

Anh đâu rồi? 

Em một mình nghe tuế nguyệt đẩy đưa 

Vầng trăng hạ huyền chìm tan đáy nước 

Trời quan tái, gió dợm buồn sau trước

Huyễn hoặc, vô tình, xa xót bước cố nhân. 

 

Thôi ta về ru lắng khúc trầm luân  

Trời phương Bắc ảo huyền trơ vóc nắng

Tháng Chín heo may gió vờn sương trắng 

Tháng Chín... Đông về… Thu héo giữa lòng mưa.

 

Copenhagen, 17/9/2019

——

(*) Quan tái: nơi biên ải xa xôi