Tiếng gọi

Tiếng gọi
Sóng cứ dập dềnh như không thể Đứng lặng yên mong ngóng tin ai Nước cũng chẳng vơi đi vì vậy Nỗi lòng riêng vẫn cuồn cuộn dâng đầy. Cây cứ rì rào như không thể Vĩnh biệt người đi, bóng mỏng sau đồi


(Ảnh: Pixabay)


TIẾNG GỌI

(Nguyễn Phương Thủy)

 

Sóng cứ dập dềnh như không thể

Đứng lặng yên mong ngóng tin ai

Nước cũng chẳng vơi đi vì vậy

Nỗi lòng riêng vẫn cuồn cuộn dâng đầy.

 

Cây cứ rì rào như không thể

Vĩnh biệt người đi, bóng mỏng sau đồi

Con đường khuất thời gian cũng mất

Những khát khao không chỗ ẩn thét gào.

 

Chim cứ hót như là không thể

Thả nắng vào đêm nơi bất tận ngày về

Để võ vàng một tia chiều khắc khoải

Vẽ lên trời hai tiếng gọi “người ơi!”

 

30.01.2024