Trường ca Đất nước tôi (chương 7)

Trường ca Đất nước tôi (chương 7)
Trăm cơn mưa trăm cửa long lanh Đón những đứa con xa trở về Mắt mưa soi mắt người. Mùa vụ chạy qua hớt hải Những mùi thơm đồng bãi ướp mặn giấc tre ngâm Sau vách mưa Mẹ hóa thân Vạc cõng trăm cơn giông Tay níu No tay gạt Đói Vai chồng con vai nội ngoại

(Ảnh: Pixabay)




TRƯỜNG CA: ĐẤT NƯỚC TÔI

(Nguyễn Đức Hạnh)

 

CHƯƠNG 7: -ĐỢI VÀ ĐAU

 

Trăm cơn mưa trăm cửa long lanh

Đón những đứa con xa trở về

Mắt mưa soi mắt người. Mùa vụ chạy qua hớt hải

Những mùi thơm đồng bãi ướp mặn giấc tre ngâm

Sau vách mưa Mẹ hóa  thân Vạc cõng trăm cơn giông

Tay níu No tay gạt Đói

Vai chồng con vai nội ngoại

Gánh mấy cuộc chiến tranh nhừ phếch áo thay vai

Chục đôi đũa cả đánh khoai. Thêm chút vừng chút rau Tàu bay

Nuôi những trung đoàn hành quân qua đây .Đũa mòn còng nhanh hơn mẹ …

Những đứa con ăn khoai thay cơm .Ngã xuống ngay bến sông lời hẹn trở lại còn nghi ngút khói …

 

Mẹ Việt Nam ơi

Con không thể gọi rõ từng lời .Hai dòng sông trong mắt đi tìm biển

Sóng đánh đau môi mềm .Ngôn ngữ như thuyền chập chờn trên sóng

Một tình yêu khó thốt thành lời …

 

Có núi lửa mang dáng cha trong ngực .Phun trào ngàn tiếng gọi bất khuất

Đất nước của những người Mẹ người Cha

Đóng kè giữ đê  thách nghiêng trời bão lũ

Thân cha làm cọc đóng vào đỉnh sóng

Mẹ gánh thanh xuân đổ qua bao mùa vụ

Giữ đê lúc tóc xanh đến khi tóc bạc .Những đứa con thành chim Én bay qua bầu trời rực lửa

Rớt tiếng kêu đỏ máu xuống lòng người

Những hạt thóc ra chiến trường mang hình con mắt chờ mong

Bùi ngọt thương thơm  nhớ trắng như tóc Mẹ Cha đầu đồng cuối vụ

Nếu gặp con cơm hạt tủi hạt mừng  nở hoa quê nhớ

Nồi cơm mặn rồi đũa cả rưng rưng .Lập cập như tay cha cầm cày ngày bão

Vặt kiệt đời mình gửi ra chiến trường .Những đứa con hiền như hạt gạo .Đỏ dừ tai nhìn trộm cô gái nhà bên

Xe chở gạo cháy lưng đèo ..Tiếng gọi Mẹ ơi lăn theo triền dốc

Sông Tây Nguyên vật sóng xanh nức

Tay sóng đan đón tiếng gọi cuối cùng

Thác bạc đầu như tóc Mẹ đang run …

 

Những đứa con tóc đen môi hồng vừa vỡ giọng. Đêm ngủ mơ gọi Cha dạy đi bừa

Nào biết chiến trường B-C-K ở đâu ? Những cái tên không mùi không màu .Giấu trong đó bao nhiêu máu đỏ. Lệ của mẹ cha cạn cùng đêm dài .

Giấy Báo tử sắc như cật nứa

Cứa vào đâu đau lặng tái kiếp người?!

 

Có vợ trẻ vừa bén hơi chồng .Ba ngày gần mười năm xa xoắn quện thời gian thành bão

Đêm lấy trộm giấy báo tử mẹ cha giấu trên bàn thờ

Ôm vào ngực tìm mùi xưa cũ

Vuốt trong đêm lần sờ mặt nhớ

Oà ra sông ngâm nước đến bình minh

Tay giơ cao tờ giấy nặng ngàn cân …

 

Có nơi nào trên thế gian này

Đất nước hình thành từ máu lửa .Lớn lên trong bão tố .Tính tuổi mình qua bao cuộc chiến tranh

Cầm đao cầm súng phải cầm .Thứ dữ vào nhà đâu chỉ cầu kinh hay niệm phật ?

Nhưng mấy triệu liệt sĩ và thương bệnh binh ?!Những con số đầm đìa máu đỏ

Kể bao nhiêu cũng là chưa đủ !Có những điều ngôn từ bất lực :- tóc mẹ rung khi ngửi áo con để lại ; Cha hút thuốc Lào giấu lệ vào ống điếu .Mỗi lần ho là một tiếng nấc thầm

Em xay hết thóc rồi đếm gì qua ngàn đêm. Giờ xay tuổi thanh xuân để ngực lép tóc gầy má nám.

Dáng lưng ong - dáng đòn gánh mất rồi. Giá kịp có đứa con cho ấm chiếu giữ hơi …?!

Kẻ nào lãng quên những điều ấy thì không phải con người ?!

 

Mẹ Đất Nước ơi

Vạn tiếng gọi bay qua bầu trời

Lay giật những mảnh vườn xơ xác

Những tiếng gọi như cật nứa cứa vào thương nhớ

Đợi con một đời xuống dưới mộ chưa nguôi

Tiếng gọi thầm lay cột nhà xiêu

Mẹ ngã vịn bàn thờ đứng thở

Nén nhang cháy đêm giao thừa nức nở

Năm nào cũng gói bánh đợi con ra Giêng ,luộc lại đôi lần rồi sao bánh hấy ?

Lá Dong nát rồi lạt buộc vẫn dẻo thơm ?!

 

Mẹ thành ngàn bờ tre vật vã

Lá nhớ thương như tên bắn qua trời

Xin đừng rơi vào ngực mẹ .Cơn ho chiều nay thổ huyết hoá hoàng hôn

Xin cho con làm gậy mẹ chống ra sân .Che mắt dõi miền Nam sau đạn lửa

Nghe cau rụng khi cô hàng xóm đi làm dâu nhà khác

Pháo nổ bên này nấc cụt bên kia

Đêm nay mẹ rỏ lệ xèo xèo than đỏ

rang áo con trong chảo sứt một quai

Con Mèo già mắt đỏ than hồng. Dụi chân mẹ sưởi mấy mùa đông

Nồi cá kho đổ nghiêng. Những miếng cá rơi thơm vào gió bấc

Ở nơi xa con ngửi thấy không ?Miếng khế chua ở lại nát lòng …

 

Các con không về

Mẹ gánh mùa đông ra đồng vấp phải dòng sông

Nhũng đon mạ bó mùa xuân tua tủa

Tiếng gọi đò dài như sợi chỉ hi vọng .Chạy trăm năm trên đất nước mình

Chiến tranh vài chục năm ?!Trăm năm chưa tìm hết được hài cốt

Biết Mẹ còn chờ được không?

Những đứa con gọi trong đá trong đất trong nước đáy sông .Tiếng gọi bò loang thành cỏ ngập ngừng

Trước ngưỡng cửa lá xanh non chợt nát

Mùi tủi mừng bay qua mưa lâm thâm …

 

Bên kia sông áo bộ đội về  gió căng phập phồng hi vọng

Con nhà ai nhang nhác con mình ?!

Mẹ Đất Nước ăn trầu môi đỏ

Đốt hoàng hôn để thắp bình minh.

*​**

Mắt nhung. Tóc bạc. Khói nhang

Thành ba tiếng gọi bay ngang bầu trời

Người chờ khô kiệt cùng rồi

Cơn mưa con ngóng bên trời khóc câm…