Truyện cổ cóc kiện trời

Truyện cổ cóc kiện trời
Loài vật mà biết nói Thì xửa xưa lắm rồi Có một năm trời hạn Nắng đổ lửa muôn nơi. Cây cỏ vàng úa hết Ao hồ nước cạn dần Những cánh đồng nứt nẻ Không đâu còn thức ăn.


(Ảnh: Thùy Dương)


TRUYỆN CỔ CÓC KIỆN TRỜI


Loài vật mà biết nói

Thì xửa xưa lắm rồi

Có một năm trời hạn

Nắng đổ lửa muôn nơi.


Cây cỏ vàng úa hết

Ao hồ nước cạn dần

Những cánh đồng nứt nẻ

Không đâu còn thức ăn.


Đã nhiều ngày nhiều tháng

Người, vật cầu xin Trời

Xin nước uống, làm ruộng

Xin Trời làm mưa rơi.


Cóc không chịu được khát

Rủ Cua cùng lên trời

Giữa đường rủ thêm Cọp

Chúng mình phải đi thôi.


Đi thêm đoạn đường nữa

Họ lại gặp đàn Ong

Ong hỏi đi đâu đấy?

Đi kiện Trời. Đi không?


Đến cổng trời Cóc bảo

Cua, Ong nấp vào đây

Còn Cọp thì cõng Cóc

Vào gặp Trời trình bày.


Nếu Trời không thương thuyết

Xảy ra sự đánh nhau

Cua cắp, Ong thì chích

Cọp vồ và tát đau.


Nghe ồn ào ngoài cổng

Trời sai Thiên Lôi ra

Xem bọn nào làm loạn

Cứ việc giết cho ta.


Thấy Thiên Lôi vác búa

Cóc lập tức nghiến răng

Cua cắp, Ong thì chích

Mà không cần nói năng.


Bị Ong Vò Vẽ chích

Bị Cua cắp sứt chân

Thiên Lôi lăn ra khóc

Ngọc Hoàng ơi cứu thần.


Trời thấy mình thất thế

Mời Cóc vào giảng hòa

Rồi làm mưa lập tức

Mặt đất lại nở hoa.


Và thế là từ đó

Cậu Cóc gọi cháu Trời

Thì nghiến răng kèn kẹt

Là Trời làm mưa rơi.


TỐNG TRUNG