KÝ ỨC TUỔI THƠ TÔI: Tuổi mực tím

KÝ ỨC TUỔI THƠ TÔI: Tuổi mực tím
Nhớ đến thế buổi đầu đến lớp Mẹ về rồi, chỉ đứng lặng yên Dáng thẹn thùng, chẳng cười chẳng nói Nhớ những lần không thuộc bài Ta đã khóc trong cặp mắt buồn cô giáo Mực tím dây đầy quần áo Nét chữ học trò xinh xinh.

(Ảnh: duyendangvietnam.net.vn)
 

 

Nhớ đến thế buổi đầu đến lớp

Mẹ về rồi, chỉ đứng lặng yên

Dáng thẹn thùng, 

chẳng cười chẳng nói


Nhớ những lần không thuộc bài

Ta đã khóc trong cặp mắt buồn cô giáo

Mực tím dây đầy quần áo

Nét chữ học trò xinh xinh.

 

Con đê đất đỏ quê mình

Ngày mưa rả rích

Cả lũ đi học về trượt ngã lấm lem

Vẫn nhìn nhau cười khúc khích.


Cây ổi vườn nhà

Buổi trưa ôn bài,

vòm cây rộng mở

Cánh hoa rơi đầy trang sách thơm.

 

Có những buổi thả trâu, vẫy vùng bơi lội

Dòng sông quê mát nước đầu nguồn

Cho ta tình yêu thương bao la.

Chiếc cầu ao ta ngồi câu cá

Lũy tre xanh lao xao

Gọi cơn mưa rào mùa hạ

(Ảnh: tintuc.vn)

 

Ngõ nhỏ thân ơi

Nhà nào chẳng có

Ông trăng lấp ló

Đã rộn tiếng cười

Tiếng hát rơi rơi

Ánh trăng rơi rơi

Đầy bao lỗ luyến!

 

Tuổi mực tím là nơi ta đã đến

Kỷ niệm trăm bề nỗi nhớ tuổi thơ

Rộn rã trong lòng, tươi mát nguồn thơ.

 

21/8/1980

Trần Huyền Tâm