Vầng trăng rơi

Vầng trăng rơi
Em nhặt vầng trăng dưới đáy sông Anh đánh rơi trong bước vội qua cầu Trăng méo mó cong queo hờn giận: “Sao không đợi bàn tay nhung nhớ Sao không chờ anh một ngày lẻ bạn Hết vô tình, hết hờ hững quên trăng?“

(Ảnh: Đại Dũng)


VẦNG TRĂNG RƠI

(Nguyễn Phương Thủy)


Em nhặt vầng trăng dưới đáy sông

Anh đánh rơi trong bước vội qua cầu

Trăng méo mó cong queo hờn giận:

“Sao không đợi bàn tay nhung nhớ

Sao không chờ anh một ngày lẻ bạn

Hết vô tình, hết hờ hững quên trăng?“


Nén lòng thương em thả trăng về nước

Mặc sóng cười ngạo nghễ xô nhau

Đáy sông sâu trăng nằm tĩnh lặng.

Tháng năm qua dòng sông buồn khô cạn

Mảnh trăng xưa giờ tan vào với đất

Anh trở về quỳ chân bên cầu vắng

Gọi tìm trăng, nước mắt rơi rơi

 



Chảy thành dòng

Qua mùa thu chơi vơi

Qua mùa đông

Và tròn mùa hạ

Anh khóc,

Trời đất xôn xao

Dòng sông sống lại

Nước trào dâng

Ngọt ướt hai bờ

Sóng dập dềnh trong từng hơi thở

Anh ngỡ ngàng,

Thấp thoáng một vầng trăng!

Đêm mười lăm, sáng tròn vành vạnh

Đáy sông sâu, lung linh ngàn ánh mắt,

Khóc làm chi anh, nụ hoa đã ngắt

Tình dẫu ngát xanh, cánh vẫn mỏi mềm

Mảnh trăng rơi đã bình yên trong nước.


Xin anh đừng vớt,

Trăng đau.



20.07.2023