Viết trong chiều mưa

Viết trong chiều mưa
Tôi lắng nghe từ trong rất sâu Tiếng thời gian lặng ngân trong đá Tiếng nhựa sống trào dâng trên lá Tiếng thơ xưa quấn quít khóm tử đằng.


Tôi lắng nghe từ trong rất sâu

Tiếng thời gian lặng ngân trong đá

Tiếng nhựa sống trào dâng trên lá

Tiếng thơ xưa quấn quít khóm tử đằng.

 

Chiều chợt về lãng đãng mưa giăng

Giữa hư thực ngộ ra điều hay, dở

Cô Tấm dại, đốt tình thân một thuở

Cuội dối gian, hiu quạnh chốn không người.

 

Nhiễu nhương tan, lại xanh ngắt mây trời

Lời cho không mềm môi người một chốc

Điều thiện lương hiếm hoi đơn độc

Giữa đảo điên mê hoặc Lợi, Danh, Tình.

 

Tôi tìm tôi...Tôi tìm lại được mình

Trải mưa nắng, vững niềm tin vào Gốc

Dẫu câu thơ chợt nhòa nước mắt

Lá cứ xanh cành, đã có đất viên dung!


Trần Huyền Tâm