Vĩnh hằng

Vĩnh hằng
Từ độ ấy khi trời quên đếm tuổi Trăng dẫn ta lẫm chẫm dọc đường yêu Đợi hoàng hôn gom hết nắng cuối chiều Trăng thỏ thẻ rủ ta vào tiên giới…

 

Từ độ ấy khi trời quên đếm tuổi

Trăng dẫn ta lẫm chẫm dọc đường yêu

Đợi hoàng hôn gom hết nắng cuối chiều

Trăng thỏ thẻ rủ ta vào tiên giới…

 

Ta được biết là yêu thương không tuổi

Gió đẩy mây đưa nào mang tội bao giờ

Rồi ngày đêm ta chạm khắc câu thơ

Tim ngụp lặn dưới đáy hồ mắt biếc!

 

Một chén yêu uống ngàn đời không hết

Chốn địa đàng lãng đãng vị men say

Trong ngọt ngào trộn lẫn chút chua cay

Ta nhấm nháp suốt chuỗi ngày nhung nhớ..

 

Tàn đêm đông dặt dìu con gió thở

Cánh sóng ven bờ se sẽ vỗ cô liêu

Gió theo mây mê mải viết chữ yêu

Trăng dâng hiến đã qua nhiều thế kỷ...!

 

Ngày 23/12/2020

Nguyễn Ngọc Thạch