Ai kẹo kéo đê!

Ai kẹo kéo đê!
Hình ảnh này chỉ còn trong quá khứ khi chúng tôi ở lứa tuổi thiếu nhi. Ngày ấy bánh kẹo hãn hữu, mậu dịch có bánh quy Hương Thảo và kẹo Hải Châu là nhất, rồi mới đến kẹo sữa, kẹo chanh.


(Ảnh: St)

 

AI KẸO KÉO ĐÊ!


Hình ảnh này chỉ còn trong quá khứ khi chúng tôi ở lứa tuổi thiếu nhi.


Ngày ấy bánh kẹo hãn hữu, mậu dịch có bánh quy Hương Thảo và kẹo Hải Châu là nhất, rồi mới đến kẹo sữa, kẹo chanh.


Chỉ 5 xu, một hào mua được một cái kẹo kéo. Ông bán kẹo vần vò, lấy tay nắn và kéo ra rồi bẻ rất lẹ là có ngay một cái kẹo dài bằng ngón tay người lớn bên trong có lạc rang. Kẹo kéo giòn ngọt và thơm bùi trẻ con đứa nào cũng thích.


Trước quầy bán vé tại rạp chiếu bóng Thống Nhất ở phố Lê Lợi, thị xã Thái Bình những năm 1970 ngày ấy, có một ông cụ bán kẹo kéo. Tôi vẫn nhớ rất rõ cụ hay mặc bộ quần áo gụ, vẻ mặt tươi cười hóm hỉnh, tay kéo kẹo, miệng kể  chuyện Tam quốc, Thủy hử... Bọn trẻ chúng tôi thường vào sáng chủ nhật được mẹ cho 1 đồng đi xem phim, mua 2 vé hết 6 hào còn lại mua gì tùy thích và thế là lại mua kẹo kéo.


Giờ bao nhiêu bánh kẹo ngon mà cũng khó mà quên được món quà dân dã của tuổi thơ ngọt ngào. 


Phạm Minh Yến