Anh Đào

Anh Đào
Dọc con đường dẫn vào khu ký túc xá có hai hàng cây nhiều nhánh còn non. Cây rụng sạch lá từ bao giờ. Mọi người nghi hoặc không biết là cây gì. Lá là khuôn mặt của cây. Rụng hết lá nghĩa là cây không còn mặt.

(Ảnh: Trần Bảo Toàn)


HOA ANH ĐÀO

(Nguyễn Linh Khiếu)

 

Mấy hôm rồi các bạn ở Kyoto cứ hỏi hồi hưu rồi sao không trở lại Japan ngắm hoa anh đào.

 

Hưu rồi đi đâu có dễ. Mà nói thật mình không có duyên với hoa anh đào. Thực đấy. Mình rất vô duyên chưa bao giờ được ngắm hoa anh đào nở tận gốc. 

 

Năm 2010 đến Beijing, 2014 đến Kyoto, 2015 đến Taipei, 2016 đến Sydney và Auckland, ở đâu cũng ngắm lá cành cây anh đào và tịnh không một bông hoa. 

 

Buồn tình mỗi nơi mình viết một bài tuỳ văn để than thở. Đây là bài viết từ mùa đông 2010.

 

ANH ĐÀO

 

Dọc con đường dẫn vào khu ký túc xá có hai hàng cây nhiều nhánh còn non. Cây rụng sạch lá từ bao giờ. Mọi người nghi hoặc không biết là cây gì.

 

Lá là khuôn mặt của cây. Rụng hết lá nghĩa là cây không còn mặt. Không có mặt thì biết là ai. 

 

Cây mùa đông thu lu giấu mình trong gió lạnh. Cây trở lên vô cảm. Càng khó nhận ra.

 

Nhưng mình biết đó là anh đào. Mặc dù nơi đây không phải là xứ sở của anh đào. 

 

Cây anh đào có đặc trưng riêng về thân cành không giống với cây nào.

 

Khi mọi người nghi ngờ tranh cãi. Mình không nói gì. 

 

Tranh cãi với những người không biết thì thật ngốc nghếch. 

 

Những thân cành khô kia làm sao chứng minh được đó là anh đào.

 

Chúng mình rời xứ sở này khi mùa xuân chưa đến. Người nào cũng mang nghi hoặc về hai hàng cây kia. Không biết đó là cây gì.

 

Mình tiếc là không có duyên với hoa anh đào Beijing.

 

Beijing, 26. 11. 2010

(Rút trong tập Beijing-Lá phong vàng, Nxb HNV 2018)