Cả gan châm lửa đốt trời

Cả gan châm lửa đốt trời
Trong phần đầu bài thơ “Tháng ba thương mến”, mình đã viết 4 câu về hoa gạo: Hoa gạo ơi! Đừng kiêu hãnh đỏ bời bời như thế. Cả gan châm lửa đốt trời! Trời ở cao xa lắm Lửa lại rơi...cháy mình...đấy thôi.!

(Ảnh: Trần Bảo Toàn)


 

CẢ GAN CHÂM LỬA ĐỐT TRỜI

(Ánh Tuyết)


Trong phần đầu bài thơ “Tháng ba thương mến”, mình đã viết 4 câu về hoa gạo:


Hoa gạo ơi! Đừng kiêu hãnh đỏ bời bời như thế.

Cả gan châm lửa đốt trời!

Trời ở cao xa lắm

Lửa lại rơi...cháy mình...đấy thôi.!


Mình bị loài hoa đỏ bầng bầng, dám đốt trời xanh này cuốn hút vô cùng. Nó dám hết mình, tận cùng, kiêu hãnh khoe sắc đỏ, như một con người dám sống, dám thể hiện đến cùng bản lĩnh mạnh mẽ của mình, niềm  kiêu hãnh của mình.


Dám châm lửa 'đốt trời', thì cũng dám chuẩn bị cho cái sự "lửa lại rơi cháy mình".


Thà như thế còn hơn chọn sự nhàn nhạt lừng chừng, nửa vời nửa đoạn.

Sống hết mình, yêu cũng nồng nàn ngùn ngụt mà ghét cũng đến tận cùng của sự không thích, không yêu.


Mình yêu hoa gạo vì nó gắn với tuổi thơ của mình.


Làng nghèo, mà cụ gạo thì vừa to, vừa cao, cứ ngạo nghễ vươn lên thách thức cùng thời gian, nắng gió giông bão.


Từ thời ông bà, bố mẹ, anh em mình, giờ đến các con, các cháu đã có Cụ sừng sững giữa làng. Mỗi mùa Cụ đẹp, kiêu hãnh một kiểu. Mùa hạ thì xanh bát ngát lá xanh. Mùa đông rét mướt thì Cụ khoe những mấu những cục xù xì mốc thếch trên gốc,trên thân cành như những chiến tích lịch sử, những thử thách khắc nghiệt của thời gian thời tiết. Mùa thu từ những quả gạo khô bung ra những cụm mây trắng nõn, bông gạo đấy. Chịu khó nhặt về nhồi gối bông gạo, vừa mềm, vừa thơm… đưa ta vào giấc thần tiên tuyệt vời.

Mùa xuân hoa bung nở rực trời, mê hoặc.


Khó cưỡng sự say mê trước hoa.


Loài hoa mang phẩm chất con người. Mạnh mẽ, can đảm hết mình.

Thì cứ cả gan đốt trời đi hoa gạo ơi.