Đêm đông

Đêm đông
Đêm xuống mình ngồi bên bàn làm việc lặng nhìn ra cửa sổ. Trời đêm phương Bắc không tối om mà bao giờ cũng sáng nhờ nhờ. Màu sáng nhạt nhòa vô định. Khoảnh khắc ấy tinh thần con người thường loạng choạng hư vô.

(Ảnh: Lê Thu)


Đêm đông

(Nguyễn Linh Khiếu)


Đêm xuống mình ngồi bên bàn làm việc lặng nhìn ra cửa sổ. 

Trời đêm phương Bắc không tối om mà bao giờ cũng sáng nhờ nhờ. Màu sáng nhạt nhòa vô định. Khoảnh khắc ấy tinh thần con người thường loạng choạng hư vô.

Mình biết mình không nghĩ gì cả. Không nghĩ gì đó là những giây phút hiếm hoi trong cuộc đời con người. Không nghĩ gì đó là một ân hưởng. 

Một nhà thơ một mình trong đêm băng tuyết xứ người mà không nghĩ gì thì nhã quá.

Một nhà thơ như thế sẽ không rơi vào cái bả nổi tiếng.

Một nhà thơ như thế sẽ không vướng vào hệ lụy hư danh.

Một nhà thơ như thế hoàn toàn có thể sẽ vượt thoát cái bẫy vĩ đại.