Giáo dục đi từ gia đình
- Thứ sáu - 19/05/2023 15:18
- |In ra
- |Đóng cửa sổ này
(Ảnh: Đặng Văn Tôn)
GIÁO DỤC ĐI TỪ GIA ĐÌNH
(Nguyễn Thu Thủy)
Hôm nay con gái đi thi. Mình cũng chỉ nấu bát canh may mắn và chúc con may mắn. Phấn đấu đã phấn đấu rồi. Không làm được việc này tất làm được việc khác, miễn là đừng ủ dột cho rằng mình không có ích.
Hồi bé bế Sushi đi xem mấy nơi, cũng ko chủ đích xem cho Sushi, vì Sushi bé xíu, xem cũng không phải việc mình không làm được, mà chỉ đơn giản muốn con phát triển đúng khả năng trước khi vận số ập tới và dạy cho vài chục bài học để tỉnh đời. Mình xem cho công việc của mẹ là chính. Nhưng tới ai xem thì người ta cũng chỉ nhìn đã xin lá số, xem xong lại bảo sushi sau này làm to.
Ok. Mẹ không biết sống tới khi nào để nghĩ tới cảnh hưởng thụ từ con cái, chỉ nghĩ mình có trách nhiệm nuôi con trưởng thành, làm người tốt, có ích cho cuộc đời và hạnh phúc trong khuôn khổ mình có.
Sushi có một ưu điểm, mà mình từng có, đó là khả năng tập trung tốt và ít nói. Khi ít nói thì khả năng tưởng tượng cao, khả năng sáng tạo cũng sẽ ẩn giấu và bùng phát.
Xét về cuộc sống của hầu hết trẻ em bây giờ, thì đều có ăn, không đói tới mức chỉ húp nước gạo. Một thời kỳ đất nước khó khăn, cha mẹ mình cũng đã là những người vượt khó đi lên. Vượt nghèo vượt đói, vượt hoàn cảnh thiếu cha thiếu mẹ, thiếu tình thương gia đình, người ta thường có ý chí cao hơn người đã có đầy đủ mọi thứ. Người có đầy đủ mọi thứ lại cần biết yêu thương để vượt lên chính mình, để đồng cảm với người khó khăn hơn mình, thay vì chê bai họ.
Cho nên giáo dục, quan trọng nhất trong thời kỳ các con đang hình thành tâm lý tính cách chính là phải dạy cho các con sự chịu thương chịu khó, sự đồng cảm và chân thành với bạn bè, sự kính trọng và chia sẻ với những người lớn tuổi. Thay vì một thái độ cơ hội hay khinh bỉ người khác.
Có lần mình nghe chuyện một em phục vụ bàn kể, rằng em đi làm bán hàng hiệu sách, vậy mà có mẹ dẫn con vào mua sách, chờ hơi lâu chút vì nhân viên phải đi tìm code giá quyển sách để tính tiền do hệ thống lag. Bà mẹ đã mày tao mắng mỏ nhân viên bằng chất giọng tao đây đầy tiền, mày dám phục vụ chậm trễ sao? Khi nhân viên mang sách ra thì lại bỏ không mua nữa.
Ở một hiệu sách, đi mua trí tuệ, đi mua kiến thức, lại dùng trò Chí Phèo xã hội thì thử hỏi dạy được con thành cái gì?
Cho nên nhiều lúc mình tự hỏi ông trời, những người như vậy có xứng đáng có được của cải xã hội dài lâu ko?
Sống không có thông cảm với người thu nhập kém hơn mình, đụng cái là gato ghen tị, là mỉa mai, vậy thì chỉ sớm thành cái kho rỗng, đựng rác là phù hợp.
Hi vọng không có nhiều thùng chứa rác tới vậy. Giáo dục là công việc không chỉ của nhà trường, mà gốc rễ nằm ở gia đình.