Hoa Sen nở
- Chủ nhật - 24/05/2020 22:08
- |In ra
- |Đóng cửa sổ này
Một buổi sáng mùa hè đang chớm. Thức dậy trong tiếng nhạc êm đềm, du dương. Tiếng chim hót trong veo. Tiếng giọt sương đang khe khẽ tan mềm trong không khí hân hoan đón chào ngày mới. Tiếng tia nắng nhẹ xoay gót bước ra từ mật ngọt ấm nồng nơi vầng chăn mây bông trắng. Tiếng của làn gió trong lành se sẽ tỏa lan, len thơm vào hơi thở. Tiếng người xưa vọng về từ một nơi rất xa. Tiếng của tịnh nguyên trong vắt đang theo về. Cả một đầm sen đang ngào ngạt dâng hương. Buổi sáng thanh tân với những tinh khôi đang “thức dậy”, đang “theo về”, đang vẽ lên một bức tranh sắc hương tuyệt mỹ.
Lắng tiếng ngày dịu dàng đậu lên ô cửa. Biết được, cảm được dáng hình hương sắc đang tròn đầy quanh đây. Tròn đầy những sắc màu viên mãn, mùi hương thanh thoát tỏa lan từ cái bàn - nơi có một bình hoa đang nở. Bình hoa, với những vầng sen ngát hương và những nếp lá tươi xanh. Những đóa hoa sen lung linh, vi diệu, như muốn thầm thì, như đang ngân lên, tấu lên một bản nhạc sang Hè. Những cánh hoa sen nhẹ nhàng, như quấn quít, như luyến lưu. Những cánh hoa còn dặt dìu với vầng nhụy. Những cánh hoa đã thảnh thơi vương trên mặt bàn. Tất cả đều thanh thoát như gót hài của bầy phi tiên sắp rời cõi trần thế bay về nơi tiên giới. Một vũ điệu nghê thường đang triển hiện trong một không gian hư thực: Hoa Sen nở!
Lại nhớ đến Bài thơ “Hoa Sen nở”. Nguyên vẹn cảm xúc trào dâng khi ngồi giữa một đầm sen yên bình trong một sáng hè trong. Yêu dấu ơi! Sen ơi! Đã ước mơ gì, mà buổi sáng ấy, đất trời trong xanh thế, rạng rỡ thế, tinh khôi thế. Lại muốn sống lại cái phút giây được đằm mình vào diệu khúc nghê thường ấy, để mà cảm, để mà ngộ cái vẻ đẹp của những vầng Sen đang thiền, đang định trong bao la tinh khôi đất trời:
Từng đóa Sen vươn lên, vươn lên
Sáng lấp lánh, diệu kì, thanh thoát
Hương Sen tỏa dịu dàng ngan ngát
Sớm trong lành, thơm thảo, tinh khôi.
(Hoa Sen nở)
Lặng ngắm nhìn Sen nở, lắng nghe tiếng Sen tâm tình, để rồi lòng thầm khâm phục vầng sắc màu đang viên mãn. Đây những vầng Sen an lành đang vươn lên thắp tia nắng đầu tiên, thắp những ước mơ, đánh thức tiên thiên, thức lại căn duyên. Đây những cánh Sen thản nhiên thắm màu kể cả khi không còn ở trên cành trên nhuỵ. Những cánh Sen đang thênh thênh nẻo về trên ấy sau khi đã hết mình bung cánh, hết mình tỏa hương. Lòng những muốn trân quý trao trọn vẹn sự chân thành thiện lương cho những đóa Sen đang nở nơi này, để cảm ơn tấm tình Sen đang da diết thương về, những nỗi niềm nhiệt thành, tinh khiết đã hết mình nơi miền sương khói.
Bỗng dưng lại rơi vào trạng thái trống rỗng, như vừa buông bỏ cái gì đó. Thực sự cảm giác trống rỗng làm mình không còn tâm trạng nào mà đối cảnh sinh tình nữa. Nó làm mình như tan đi, mình không còn là mình nữa. Chẳng cảm xúc gì trước một vạt nắng sáng loang, một hạt mưa mát trong hay tiếng gió thầm thì nơi cõi tạm này. Cả tiếng vọng xưa cũ cũng như đang theo mình xuôi về nơi xa xa lắm. Chợt như rơi mất xúc cảm “rưng rưng cái mất, chơi vơi cái còn” của nhà thơ Phạm Hồng Oanh trong tuyệt tác “Muối Dưa”. Cũng chẳng còn cái cảm giác bâng khuâng của nhà thơ Trần Đăng Khoa khi nghe tiếng lá rơi mỏng manh mà thấy như là chiếc lá đang rơi nghiêng. Biến mất cả cái tấm tình của thi hào Nguyễn Du khi cảm tiếng trầm tiếng bổng của một cung đàn, mà lắng được tiếng trong của cánh hạc bay qua, mà hiểu được tiếng đục của dòng nước mới ra nửa vời.
Trong cái tĩnh lặng ấy, còn sót lại một chút mơ hồ cảm xúc của thi tiên Lý Bạch trong lần ngắm trăng mà nhớ cố hương:
Đầu giường ánh trăng rọi,
Ngỡ mặt đất phủ sương.
Ngẩng đầu nhìn trăng sáng,
Cúi đầu nhớ cố hương.
(Bản dịch của Tương Như)
Bất chợt, hiểu được tiếng lòng của Thôi Hiệu khi hành hương đến Lầu Hạc Vàng, nơi dấu tích của vị Tiên cưỡi hạc vàng từng hiện hữu:
Hạc vàng ai cưỡi đi đâu?
Mà nay Hoàng Hạc riêng lầu còn trơ.
Hạc vàng đi mất từ xưa,
Nghìn năm mây trắng bây giờ còn bay.
(Bản dịch của Tản Đà)
Để rồi, thêm thấm sâu bài viết của La Vinh, đồng cảm với nỗi niềm của một bậc thi tiên thời Đường trước những dấu tích người xưa, cảnh xưa:
“Thôi Hiệu đã có những suy ngẫm xưa và nay; cái đã có và cái không có. Ngồi trên lầu Hoàng Hạc nhớ về một vị Tiên đã Bạch Nhật Phi Thăng. Dấu tích còn lại duy nhất trên mặt đất này là cái Lầu Hoàng Hạc. Nhà thơ bàng hoàng đến thảng thốt: chuyến đi vào Tiên Giới ấy đã từng xảy ra nhưng dường như không có lần thứ Hai! Nhìn hiện thực thấy mây trắng vẫn lững lờ. Le lói chút hi vọng. Chẳng phải thời khắc người xưa tung cánh vàng có mây trắng nâng thân hạc? Mây ấy vẫn còn đây. Ngàn năm rồi nó vẫn là đám mây thiên cổ đó. Vậy thì, biết đâu…”.
Ừ thôi hoa cứ nở đi! Đến thì thì phải nở. Cũng như con người, đến hẹn là rời đi. Vẩn vơ mãi nơi miền sương khói làm gì. Vạn sự vạn vật là tùy duyên mà. Duyên đến duyên đi cũng là tùy kỳ tự nhiên. Biết rằng, kết thúc của cái này sẽ là khởi đầu của một cái khác. Nên, cái gì đến thì phải đến thôi. Thời gian còn lại ngắn lắm, mà có phải cứ trân quý cái gì thì nó sẽ ở lại với ta mãi đâu.
Chuyện của miền sương khói vẫn thường là thế!
6/2018
Trần Huyền Tâm