KÝ ỨC TUỔI THƠ TÔI: Bãi biển Đồng Châu quê hương tôi

KÝ ỨC TUỔI THƠ TÔI: Bãi biển Đồng Châu quê hương tôi
Chiều tối, chúng tôi ra chơi ngoài bãi biển. Nắng đã nhạt, mặt biển chỉ còn đọng lại một lớp ánh vàng rất mỏng. Những con le le màu nâu sẫm đang ăn chụm lại thành từng đàn. Chợt thấy người, chúng bay lên chỉ để lại những tiếng kêu xao xác và những dấu chân xinh xinh in trên cát.


Ảnh: Luhanhvietnam

Chiều tối, chúng tôi ra chơi ngoài bãi biển. Nắng đã nhạt, mặt biển chỉ còn đọng lại một lớp ánh vàng rất mỏng. Những con le le màu nâu sẫm đang ăn chụm lại thành từng đàn. Chợt thấy người, chúng bay lên chỉ để lại những tiếng kêu xao xác và những dấu chân xinh xinh in trên cát.

Ngoài xa, những con sóng hiền hòa như những nốt nhạc dào dạt vỗ vào bờ. Đứng trên bãi biển này, tôi mới hiểu thì ra lúc trời yên, biển hiền hòa dịu dàng đến thế! Nước biển Đồng Châu màu hồng nhạt chứ không xanh như nước biển Hạ Long. Có lẽ nó còn mang theo màu phù sa của bờ bãi sông Hồng. Lúc còn ở trên xe, tôi cứ hình dung biển hung dữ lắm. Sóng biển phải to như những dãy nhà ấy chứ. Mấy chúng tôi thả bộ trên bãi biển. Cát mịn dưới chân. Sóng rì rào như kể cho chúng tôi nghe câu chuyện của những cây sú, cây vẹt sai trĩu quả đang đứng hiên ngang chắn sóng cho làng.

Rồi trăng lên! Trăng như từ mặt biển bay lên, tòa ánh sáng dịu dàng. Gió từ biển thổi vào mát rượi. Mang theo cả hơi muối mặn của đại dương. Cả chúng tôi vừa cười khanh khách vừa đuổi theo những con còng đỏ như lửa đang cố chạy trốn thật mau. Những con dã tràng miệt mài xe cát. Những viên cát tròn, nhỏ như hạt ngọc màu nâu…

Biển chiều quê hương đẹp biết bao. Tôi yêu giây phút đứng trên bãi biển nghe ngân nga sóng vỗ và dịu dàng gió thổi.

1977

Bùi Thị Biên Linh