Mẹ tìm lại mình trong giấc mơ con

Mẹ tìm lại mình trong giấc mơ con
Ngày ngày mẹ vẫn đi về trên con đường quen thuộc. Mẹ cũng không thể nhớ nổi đã đi bao nhiêu vòng xe để chở con đến ngôi trường yêu dấu mang tên Chuyên Thái Bình. Ngày mai, con viết thanh xuân đẹp đẽ nhất tại ngôi trường yêu dấu, kết thúc một chặng đường con đã đi qua với sự


(Ảnh: Lan Phương)


MẸ TÌM LẠI MÌNH TRONG ƯỚC MƠ CON

(Phan Hà)

 

Ngày ngày mẹ vẫn đi về trên con đường quen thuộc. Mẹ cũng không thể nhớ nổi đã đi bao nhiêu vòng xe để chở con đến ngôi trường yêu dấu mang tên Chuyên Thái Bình.

 

Ngày mai, con viết thanh xuân đẹp đẽ nhất tại ngôi trường yêu dấu, kết thúc một chặng đường con đã đi qua với sự miệt mài, lo lắng và thao thức. Các con sẽ may mắn thành công. Thầy cô, các bạn, bố mẹ và các bác phụ huynh luôn tin tưởng ở các con. Cháy hết mình để có một thanh xuân rực rỡ.

 

 Sắp xa thật rồi, những ghế đá, hàng cây, những bảng đen phấn trắng, những chùm phượng vĩ đong đầy nắng, những cánh bằng lăng mỏng tang tím thẫm như sắc màu tri kỷ tuổi học trò trong mỗi sớm bình minh, trong cái nắng hanh hao của mùa hạ. Mẹ lại yêu và nhớ mái trường, nhớ ánh mắt khát khao và ước mơ cháy bỏng năm đó của con. Vậy mà giờ đây, lại sắp phải nói lời tạm biệt nơi dấu yêu, miền ký ức thanh xuân tuyệt đẹp dưới mái nhà Chuyên Thái Bình.

 

Nhớ lại ngày xưa, hồi mẹ đi học, không có quyển lưu bút tháng ngày xanh như bây giờ của các con lưu dấu những tháng ngày đẹp đẽ. Đến giờ, cảm giác tiếc nuối vẫn còn. Hôm nay, mẹ viết tâm sự gửi đến các thế hệ học trò yêu mến tại Ngôi nhà chung Chuyên Thái Bình mà lòng tự hào, xao xuyến. Ước mơ của mẹ, khao khát của mẹ, con đã viết tiếp, con đã thắp lên, con đã cháy hết mình cùng những tháng ngày được học tập và rèn luyện tại mái trường yêu dấu cùng thầy cô và các bạn. Mẹ tìm lại mình trong ước mơ con.
 

Thanh xuân của các con, những khoảnh khắc tuyệt vời. Những ánh mắt tròn vo hạnh phúc. Những cử chỉ hành động thân quen từ tiếng trống trường quen thuộc cho đến bác bảo vệ, chị lao công, ghế đá, hàng cây, dãy phượng vĩ...Nơi đây lưu giữ mến yêu và kỷ niệm đẹp đẽ của các thế hệ thầy cô giáo và học trò. Nếu mẹ là nhạc sĩ mẹ sẽ viết tiếp những ca khúc với những ngôn từ rạo rực và tự hào cùng dàn đồng ca trí tuệ tỏa sáng nhất về mái trường Chuyên Thái Bình của con. Nếu mẹ là nhà thơ, những vẫn thơ đẹp nhất mẹ sẽ viết tặng 2K6 với tất cả niềm tự hào và biết ơn tất cả các thầy cô giáo, đặc biệt là Ban Giám hiệu nhà trường, Thầy giáo chủ nhiệm  lớp 12 Toán 1 Nguyễn Hải Đăng, cô Thúy dạy Ngữ Văn, cô Hưng, Thầy Hoan, cô Thanh, cô Ngân… với lòng biết ơn chân thành nhất. Nếu mẹ là hoạ sĩ, tác phẩm Mĩ thuật đẹp nhất mẹ sẽ phối màu và lưu giữ khoảnh khắc tuyệt vời nhất đó là bức tranh Chuyên Thái Bình trải qua những năm tháng xây dựng, trưởng thành và vẻ vang nhất.

 

Mai xa rồi, các con có nhớ, khoảng trời thơ và ăm ắp kỷ niệm của thầy cô giữa trưa hè chang chang nắng rát, những ngày mùa đông gió lạnh hun hút, thầy cô vẫn âm thầm truyền lửa, dạy tri thức, đạo đức cho các thế hệ học trò. Muốn viết thật nhiều, muốn gói ghém biết bao nhiêu những ký ức các con mang theo tại mái trường Chuyên Thái Bình để cùng với tiếng ve tấu lên khúc ngân da diết, nhưng gần như những dòng lưu bút cứ rịn lấy nơi khoé mắt cay cay mà mẹ không tài nào viết được. Mẹ tìm lại mình trong ước mơ con.
 

Lưu bút học trò đầy ắp bao kỉ niệm. Vui buồn hờn giận vu vơ như cơn gió thoảng qua trên tán bàng trước sân trường. Sắp chia xa, chỉ có nhớ thương đong đầy trong ký ức. Mỗi lần đi qua con phố lòng mẹ lại rưng rưng, xao xuyến bồi hồi, mẹ lại nghẹn lòng viết những dòng lưu bút gửi đến con và bạn bè, thầy cô giáo tại mái nhà Chuyên Thái Bình.  Mẹ trân trọng và nắn nót viết từng dòng tâm sự với biết bao tình cảm mến thương. Nhắc nhở các con rằng mai xa trường đừng quên con nhé, nơi thanh xuân lưu giữ ký ức tròn đầy. Nơi đây các con đã gắn bó thanh xuân đẹp đẽ và tình cảm của thầy cô, bạn bè.

 

Mẹ lại hình dung mẹ của 30 năm về trước, cũng lật từng trang lưu bút viết trong trang vở, những nét chữ tươi xanh, tranh vẽ minh họa, ép cánh phượng hồng, lá bàng thơm phưng phức, có khi còn dán tấm hình thẻ hoặc tấm ảnh chụp, đề vài dòng thơ tặng cả lớp cuối năm mà rưng rưng niềm nhớ, nét chữ thiếu thời trôi nhanh như dòng sông. Những gương mặt thân quen, từng tiếng cười giọng nói, cứ hiện lên với bao kỉ niệm một thời sân trường, áo trắng mộng mơ.

 

Mẹ còn nhớ những trang lưu bút trong vở còn có tình cảm của thầy cô giáo. Dù bận rộn nhiều việc cuối năm nhưng thầy cô chẳng nỡ chối từ ghi lưu bút cho các trò. Cô thầy còn bày cho cách ghi, chỉ cách trang trí, hướng dẫn việc thể hiện nét đẹp văn hóa trong lưu bút, tôn trọng sự sáng tạo giàu cá tính… Nét chữ cứng cáp, tình cảm đằm sâu, lời động viên nhắc nhở của cô thầy đã trở thành động lực quan trọng để các em cố gắng và vững vàng hơn.

 

Mẹ còn nhớ những dòng lưu bút của các bạn con cũng tế nhị nhắc đến tên mẹ. Bạn Tâm xinh gái, khi đỗ vào trường LTV, bạn là học sinh trường Tiểu học Vũ Phúc, chật vật mãi không xin vào nhóm học thêm được. Mẹ nhận bạn Tâm vào nhóm với những tin yêu và nhắn nhủ. Tâm ngoan ngoan, học giỏi dễ gần. Có hôm mẹ đi làm về đến nhà nhóm múa hát của các con 18 bạn đang múa ở sân, mẹ vội vàng xăng xái vào bếp nấu cơm, món ăn phục vụ các con không có gì nhiều, chỉ là tấm lòng của mẹ rất yêu quý và trân trọng các con. Mẹ nhớ lại hồi lớp 9 khi mẹ đang học ở trường cấp 2 Vũ Chính, cô giáo Khanh đã tin tưởng mẹ cứ buổi chiều là giao cho mẹ dạy kèm các bạn ôn thi tốt nghiệp môn ngữ văn tại nhà cô Chi bạn mẹ. Nhà cô Chi cũng không giàu, bố mẹ đi công tác xa, vậy mà cô Chi vẫn nấu cơm, hái rau đay mùng tơi vườn nhà nấu với mắm tôm một nồi quân dụng rõ to, đám trẻ như mẹ lúc bấy giờ ăn như tằm cuốn. Những bát cơm tình nghĩa vẫn theo mẹ đến giờ. Năm tháng có trôi nhưng những hình đẹp một thời xuân sắc sẽ không bao giờ quên.

 

Mẹ còn nhớ lớp 12 toán 1 mang tên Chuyên Thái Bình của các con rất hiếu động và tình cảm. Con gái toán mà bạn nào cũng xinh đẹp, giỏi giang, dễ thương và ngoan ngoãn. Các bạn con trai sống tế nhị, nhẹ nhàng bao dung. Hôm nào có các hoạt động tổ chức liên hoan ngoại khoá, mẹ đều tế nhị nhắc con, nhà mình không giàu hai bố mẹ là cán bộ công chức, thắt lưng buộc bụng nuôi các con trưởng thành. Nhà mình là nơi các con tụ họp bạn bè. Mai sau, các con có trưởng thành ở đâu đi chăng nữa, nhà cô Hà mẹ Phạm Linh luôn yêu thương ấm áp đón các con, món ăn chưa ngon, nhà cô chưa đẹp, nhưng cả nhà cô chào đón các con.

 

Hôm nay, trong sắc nắng của mùa hạ, ngồi ngắm những chùm phượng vĩ cháy đỏ rực trời, những cánh bằng lăng mỏng manh tím thẫm mẹ  chợt nhận ra mình đang tìm lại trong giấc mơ con. Yêu lắm các con học sinh của mái nhà chung Chuyên Thái Bình. Nhớ lắm, từng hoạt động và khoảnh khắc suốt ba năm con ghi lại dấu ấn. Biết ơn và xúc động trước tình cảm của các thầy cô giáo đã hết lòng vì các thế hệ học sinh.

Mai xa rồi bạn ơi có nhớ, dưới mái nhà chung Chuyên Thái Bình chúng ta có chung niềm mơ ước. Bạn bè tứ xứ tụ hội về nơi giảng đường có nhiều thông reo, phượng đỏ, có nắng và gió, có sương mờ giăng giăng.  Ba năm thấm thoát trôi qua, mùa hè cuối cùng sao mà tha thiết thế. Cũng lưu bút truyền tay, đong đầy niềm thương nhớ. Mai xa rồi, lưu lại những vẫn thơ dang dở, 35 khuôn mặt, trái tim, giọng nói tiếng cười của các bạn 12 Toán 1 mến yêu. Nơi đó người thuyền trưởng Nguyễn Hải Đăng đã dẻo dai chèo lái con thuyền rẽ sóng ra khơi, thắp sáng ngọn lửa đam mê tri thức, dạy đạo đức, kỹ năng sống. Chính từ mũi thuyền tài hoa đó các con rẽ ra 35 ngả đường để tung cánh ước mơ, xong mỗi khi có cơ hội, lại về mái nhà 12 Toán 1 thân yêu các con nhé.

 

Chia xa rồi, bạn đi học Kinh Tế, Báo Chí, Luật Sư, Ngoại Thương, Sư Phạm, Bách Khoa...có bạn theo đuổi với ước mơ  trở thành bác sĩ, kỹ sư, hoạ sĩ, có bạn để lại những ước mơ xa xôi hơn ở một bầu trời rộng lớn. Nhưng mẹ tin, các con đã thắp ước mơ của mình bằng trái tim  khát khao nóng bỏng. Nhớ đến thầy cô của mẹ ngày trước, mẹ xúc động viết những dòng lưu bút dành tặng cho các con  mong các em đỗ đạt, công thành danh toại, trở thành một công dân tốt sống cống hiến có ích cho xã hội.

 

Những ngày cuối tháng Năm đầy nắng, phượng đỏ chói chang, râm ran ve hát. Hàng cây bằng lăng trước sân trường đang nhớ nhung ai mà  chợt ngẩn ngơ tím tái. Học sinh cuối cấp THPT đang ôn tập cho kì thi Tốt nghiệp sắp đến. Mẹ bỗng nhớ lại bài hát “Lưu bút ngày xanh” của nhạc sĩ Thanh Sơn, rồi tha thẩn hát: “Và đôi lúc nhớ nhau lưu bút còn/ Để lại chuyện buồn vui”. Có chút gì bâng khuâng, tiếc nhớ, có nỗi niềm yêu thương hy vọng. Nhớ nhé. Mai xa rồi luôn nhớ về mái trường dấu yêu. Dù bước chân lưu lạc muôn nơi, vẫn luôn gọi tên Chuyên Thái Bình, ngôi trường thắp lửa ký ức, đong đầy dấu chân kỷ niệm và các thế hệ học sinh như những cánh chim đại bàng vỗ cánh bay cao, bay xa thênh thang với bầu trời rộng lớn. Nhớ nhé, mai xa rồi bảng đen và phấn trắng. Chuyên Thái Bình nơi lưu giữ những ký ức thân quen. Lớp 12 Toán 1 mái nhà chung thắp lên niềm tin yêu cuộc sống. 

 

Mai xa rồi bạn ơi có nhớ

Kỷ niệm bên nhau thắm nghĩa thầy trò

Mai xa rồi bạn ơi có biết

Những đêm dài ta trông ngóng tin nhau

Mai xa rồi ta nhớ mãi về sau 

Mình sẽ gọi các bạn tên thành tri kỷ

Mai xa rồi bạn ơi. Luôn vui nhỉ?

Nhớ về thanh xuân đẹp đẽ vô ngần.

 

Bạn đừng khóc, mình nghẹn lòng muốn khóc

Phương trời nào ta cũng gọi tên nhau

Mai xa rồi bạn ơi có nhớ nhau

Nơi thân thương mái trường lưu kỷ niệm

Mai xa rồi ai còn quyến luyến

Chút tình đầu se sắt con tim

Mai xa rồi tôi sẽ mãi đi tìm

Dấu yêu xưa vương trên đôi mắt bạn

Mai xa rồi, mình xin tạm hẹn

Gọi mãi tên nhau nơi ấy. 

Chuyên Thái Bình

 

—---

* Cô Phan Hà mẹ Phạm Linh chúc các con thi tốt nhé. Luôn an vui, sức khỏe, bình tĩnh, tự tin và chiến thắng.