Mùa chín
- Thứ tư - 13/11/2019 22:37
- |In ra
- |Đóng cửa sổ này
Có một mùa luôn được nhân thế nâng niu yêu chiều. Có một mùa đã lấy đi của những người yêu nó không biết bao nhiêu thời gian, cảm xúc. Có một mùa luôn đậm đầy nồng say, đắm đuối, với cả nụ cười và nước mắt. Có một mùa luôn chìm đắm tâm tình yêu, thương, hờn, ghen, tủi, hận trong những vần thơ, giai điệu, ca từ. Có một mùa hiện hữu trong từng hơi thở của đất trời mà cứ vô tình như không biết đến tấm chân tình của những người yêu nó, chứng kiến nó.
Bỗng dưng phát hiện ra là không chỉ riêng mình mà rất nhiều người đang thiên vị mùa Thu, đang nặng lòng với Thu. Như một nỗi niềm chẳng của riêng ai mà lại là của riêng mình. Ờ, thì đó là mùa chúng mình được sinh ra trong cõi đời này. Là mùa mà thốn thời gian nào cũng lung linh nhắc nhớ kỉ niệm. Là mùa đang chín.
Không chỉ là những cánh lá vàng rơi xao xác lòng người. Không chỉ là những cánh thiên di cứ vẽ lên khung trời chiều bao bóng nhớ. Không chỉ là áng mây chiều đỏ tía hay tím huyền lặng lẽ bay về phía trời xa. Không chỉ là đám sương mơ hồ lảng bảng như khói sóng đang rầu lòng người xa xứ nhớ quê... Tất cả, như ùa về, như dâng trào, như níu kéo.
Là cảm giác yêu thương tràn đầy khi lùa ngón tay vào mái tóc đã luống bạc, đã mỏng manh như sương khói của người yêu, lòng những muốn níu kéo thời gian trở lại thuở xuân ngời xa xưa. Thấy rõ là từ người tới cảnh vật xung quanh mình, mùa đang chín. Thu đang chín trên mái tóc yêu thương ấy nên lòng người chợt lao xao như cơn gió mùa đa mang. Dù là thế, thì lòng cũng đành chỉ còn biết nâng niu, đem cái chênh chao của lòng mình để níu giữ “mái xuân thì”. Có người không hiểu hoàn cảnh viết câu thơ này nên ngỡ mình viết sai chính tả, bảo phải là chữ “mãi” mới đúng. Nhưng rất nhiều người hiểu mình, hiểu được cái tấm tình rưng rưng của một người tuổi đang “vào thu”, đang ngu ngơ nhớ tới mái tóc lúc xuân thì, mà muốn níu kéo….
Em đem mùa Thu đi đâu
Mà sóng mắt chiều lơi tím thế
Lòng tôi thành cơn gió mùa đa đoan cả nể
Đem chênh chao níu giữ mái xuân thì
Rồi nhìn ra xung quanh, lại rưng rưng. Từ cánh chim bay đi tránh rét, từ bước trăng đi về, từ cánh sen khi đã khép vụ rồi mà vẫn gửi hương ở lại, từ hạt cốm ngọc ngà xanh thơm…. Sao không rưng rưng khi mà bao nhiêu cảm xúc cứ chộn rộn chất chồng. Sao không rưng rưng khi thấy thu vừa mới kề bên mà nay đã phải chia xa. Sao không rưng rưng khi nhìn những cánh lá chín vàng, cứ xa xót nghĩ đến cảnh lá kia sẽ phải rời xa cành trong mấy chốc. Rồi lòng như mảng sương lảng bảng, mỏng manh thế mà trong lúc hoảng hốt, vẫn giăng giăng níu giữ lá trên cành, muốn đỡ lấy mùa rơi. Thì đấy là do lòng người chẳng muốn Thu rời đi, cứ muốn níu kéo Thu ở lại.
Chộn rộn chất chồng những rạ cùng rơm
Vừa mới thật Thu, Đông đã về cận cửa
Lá chín bời bời
Rưng rức niềm đi, ở
Sương chùng chình
Lặng lẽ đỡ mùa rơi…
Và bài thơ“Thu chín” đã ra đời trong nỗi niềm rưng rức ấy. Bài thơ sau đó đã được chị gái mình phổ nhạc và ca sĩ Hà Thảo thể hiện.
Bỗng dưng phát hiện ra là không chỉ riêng mình mà rất nhiều người đang thiên vị mùa Thu, đang nặng lòng với Thu. Như một nỗi niềm chẳng của riêng ai mà lại là của riêng mình. Ờ, thì đó là mùa chúng mình được sinh ra trong cõi đời này. Là mùa mà thốn thời gian nào cũng lung linh nhắc nhớ kỉ niệm. Là mùa đang chín.
Không chỉ là những cánh lá vàng rơi xao xác lòng người. Không chỉ là những cánh thiên di cứ vẽ lên khung trời chiều bao bóng nhớ. Không chỉ là áng mây chiều đỏ tía hay tím huyền lặng lẽ bay về phía trời xa. Không chỉ là đám sương mơ hồ lảng bảng như khói sóng đang rầu lòng người xa xứ nhớ quê... Tất cả, như ùa về, như dâng trào, như níu kéo.
Là cảm giác yêu thương tràn đầy khi lùa ngón tay vào mái tóc đã luống bạc, đã mỏng manh như sương khói của người yêu, lòng những muốn níu kéo thời gian trở lại thuở xuân ngời xa xưa. Thấy rõ là từ người tới cảnh vật xung quanh mình, mùa đang chín. Thu đang chín trên mái tóc yêu thương ấy nên lòng người chợt lao xao như cơn gió mùa đa mang. Dù là thế, thì lòng cũng đành chỉ còn biết nâng niu, đem cái chênh chao của lòng mình để níu giữ “mái xuân thì”. Có người không hiểu hoàn cảnh viết câu thơ này nên ngỡ mình viết sai chính tả, bảo phải là chữ “mãi” mới đúng. Nhưng rất nhiều người hiểu mình, hiểu được cái tấm tình rưng rưng của một người tuổi đang “vào thu”, đang ngu ngơ nhớ tới mái tóc lúc xuân thì, mà muốn níu kéo….
Em đem mùa Thu đi đâu
Mà sóng mắt chiều lơi tím thế
Lòng tôi thành cơn gió mùa đa đoan cả nể
Đem chênh chao níu giữ mái xuân thì
Rồi nhìn ra xung quanh, lại rưng rưng. Từ cánh chim bay đi tránh rét, từ bước trăng đi về, từ cánh sen khi đã khép vụ rồi mà vẫn gửi hương ở lại, từ hạt cốm ngọc ngà xanh thơm…. Sao không rưng rưng khi mà bao nhiêu cảm xúc cứ chộn rộn chất chồng. Sao không rưng rưng khi thấy thu vừa mới kề bên mà nay đã phải chia xa. Sao không rưng rưng khi nhìn những cánh lá chín vàng, cứ xa xót nghĩ đến cảnh lá kia sẽ phải rời xa cành trong mấy chốc. Rồi lòng như mảng sương lảng bảng, mỏng manh thế mà trong lúc hoảng hốt, vẫn giăng giăng níu giữ lá trên cành, muốn đỡ lấy mùa rơi. Thì đấy là do lòng người chẳng muốn Thu rời đi, cứ muốn níu kéo Thu ở lại.
Chộn rộn chất chồng những rạ cùng rơm
Vừa mới thật Thu, Đông đã về cận cửa
Lá chín bời bời
Rưng rức niềm đi, ở
Sương chùng chình
Lặng lẽ đỡ mùa rơi…
Và bài thơ“Thu chín” đã ra đời trong nỗi niềm rưng rức ấy. Bài thơ sau đó đã được chị gái mình phổ nhạc và ca sĩ Hà Thảo thể hiện.