Nhãn rụng

Nhãn rụng
Đã lâu. Đêm nay mới ngủ đêm lại ở ngôi nhà tuổi thơ. Đêm làng quê thanh vắng tĩnh lặng chẳng khác gì ngày mình còn nhỏ. Suốt đêm nghe tiếng nhãn chín rụng. Tiếng lanh canh là rơi trên mái tôn. Tiếng lộc cộc là rơi xuống sân gạch. Tiếng lộp bộp là rơi xuống đất vườn. Tiếng nhãn rụng thảng thốt trong đêm.

(Ảnh: St)


NHÃN RỤNG

(Nguyễn Linh Khiếu)

 

Đã lâu. Đêm nay mới ngủ đêm lại ở ngôi nhà tuổi thơ. Đêm làng quê thanh vắng tĩnh lặng chẳng khác gì ngày mình còn nhỏ.

 

Suốt đêm nghe tiếng nhãn chín rụng. Tiếng lanh canh là rơi trên mái tôn. Tiếng lộc cộc là rơi xuống sân gạch. Tiếng lộp bộp là rơi xuống đất vườn. Tiếng nhãn rụng thảng thốt trong đêm. Nghe thật hoang vắng vu vơ.

 

Ngày xưa các cụ trồng nhãn trồng mít trồng bưởi quanh sân khắp vườn. Mong để lại cho con cháu sau này có trái ngọt. Nhưng rồi con cháu lưu tán khắp nơi. Không có người nào ở lại quê.

 

Những cây nhãn đều hơn tuổi mình. Đã trăm năm rồi. Năm nào cũng lặng lẽ xanh tươi. Lặng lẽ nở hoa kết trái. Lặng lẽ chín ngọt. Lặng lẽ rụng kín sân kín vườn.