Tạp cảm nơi quán trọ

Tạp cảm nơi quán trọ
Nhà Phật giảng rằng cõi người là cõi tạm. Trong cõi tạm ấy, ai biết được đâu là giả, là tạm, đâu là thực, là chân. Mà xem ra cuộc sống ở cõi tạm này không đơn giản. Cuộc ghé chơi tưởng chỉ là thoáng chốc, vậy mà đã cả ngàn năm trôi qua rồi.

 

Trong cõi tạm ấy, ai biết được đâu là giả, là tạm, đâu là thực, là chân. Mà xem ra cuộc sống ở cõi tạm này không đơn giản. (Ảnh minh họa: Pinterest)


Nhà Phật giảng rằng cõi người là cõi tạm. Trong cõi tạm ấy, ai biết được đâu là giả, là tạm, đâu là thực, là chân. Mà xem ra cuộc sống ở cõi tạm này không đơn giản. Cuộc ghé chơi tưởng chỉ là thoáng chốc, vậy mà đã cả ngàn năm trôi qua rồi. Lần nào cũng đi qua dòng sông Nại Hà đó, mà có mấy ai nhớ được, biết được nó là thế nào đâu. Bởi thế nên kiếp người cứ mãi trong mê, cứ mãi tranh tranh đấu đấu, mãi mệt nhoài với những tính suy, mà nghiệp cuộn lấy nghiệp, mà lay lắt, mà luân hồi...

 

Qua Nại Hà uống thuốc quên

Mà sao vẫn vướng nghiệp duyên thế này!

 

Vâng! Cuộc sống thế gian là thế. Vôi vẫn bạc, trầu vẫn cay, và lòng người cũng vậy. Thời gian trôi đi, sao lòng người vẫn chưa quen được với thực tại. Thì cũng đã cố quên, nhưng rồi lại nhớ. Thế mới nói con người là không bình thường. Tâm muốn tĩnh thì lại bị dẫn động. Nhìn giọt sương long lanh mắt cỏ, thấm nỗi niềm cánh gió ngập ngừng chờ đợi ánh dương lên. Thương cái nắng ban trưa hao gầy đợi chờ bên cánh cổng. Thương cà phê đắng một mình với buổi chiều gặm nhấm hoài niệm. Thương bước chân lầm lũi đi về. Thương giọt mưa đêm côi cút.



Thương cà phê đắng một mình với buổi chiều gặm nhấm hoài niệm. Thương bước chân lầm lũi đi về. Thương giọt mưa đêm côi cút.(Ảnh minh họa: Fb Rom Vang)
 

Lòng người cứ nao nao trong cái Nhớ cái Thương! Là Nhớ rét. Nhớ nắng. Nhớ mưa. Nhớ gió. Nhớ sương. Nhớ khói. Nhớ bóng. Nhớ hình... Hết nhớ ấm vòng tay lại đến thương cái rét, lo cho bước chân chiều mệt, sợ người ta không thấy nẻo đi về. Thấy chiều mưa rét, lại “xuýt xoa tìm, tay lạnh, ngón chơi vơi”.

 

Biết rằng chẳng thể gần hơn mà sao vẫn để cái xa vỗ về nhung nhớ. Những câu thơ tưởng là vu vơ viết cho người hoá ra lại ám ảnh chính bản thân mình. Là những tạp cảm của thế nhân. Biết như thế là mình đang lệch chuẩn, vì rằng, trên thế gian này có cái gì là của mình đâu. Mà con người vẫn luôn thế, không thoát khỏi cái níu bám nặng nề chấp trước ấy. Rồi lại bị mất hết năng lượng, lại làm lại từ đầu, lại phải thi vượt quan với thử nghiệm nghiệt ngã, dưới sự giám sát nghiêm ngặt của các vị thần. Và rồi lại một mình, thầm ước: Giá mà….

 

Công nhận là tu tâm sửa tính khó thật đấy. Và chính Ta luôn là phần khó tu nhất của bản thân Mình. Đó là “tạp cảm” lúc xế chiều, là cảm giác của một người đang trong nắng quái chiều hôm, ngoái đầu nhìn lại. Biết là đã sắp đến đêm rồi. Biết là mình không còn trẻ nữa. Nên để mặc cho đời gồng gánh những giấc mơ. Để mặc chuyện xưa xâu thành những chuỗi dài kỷ niệm. Để rồi chợt ngộ mà nhận ra rằng:

 

Vở kịch cuộc đời đang diễn lại tích xưa

Chuyện chưa kể giờ bỗng thành chuyện cũ

Bởi không rõ điều Thượng Thiên nhắn nhủ

Nên lời cầu xin rêu phong kín đền, chùa...

 

Chín hành tinh bến giác bị bỏ bùa

Tam giới mơ suốt bốn mùa cổ tích

Thời gian như cánh chim mải miết

Nổi trôi hành trình

nghiệt ngã những vòng xoay.

 

Ngọn gió nào thức ta tỉnh cơn say

Kết chuyện xưa thành chuỗi dài kí ức

Có những điều tưởng như mơ mà thực

Thức trong ta ước vọng ngỡ tan rồi.

 

Ánh bình minh bừng sáng phía chân trời

Đêm thức giấc biết khúc bồi khúc lở

Thời gian lặng trôi,

Nước cuối nguồn bình yên ngầu sắc đỏ

Tóc bạc da mồi  

tĩnh tại giữa ngàn non....



Trần Huyền Tâm