Thu đấy hạ vẫn đây
- Thứ ba - 26/08/2025 08:55
- |In ra
- |Đóng cửa sổ này


(Ảnh: Phương Thủy)
THU ĐẤY HẠ VẪN ĐÂY
Tôi đi dọc tháng Tám, nơi hạ và thu chen nhau trong từng góc nhỏ, mỗi con đường, mỗi vạt cỏ, mỗi chiếc cầu vắt ngang và mỗi làn gió thoảng. Non nước vẫn hữu tình, uy nghi tình tự. Núi vẫn xanh cây tươi thắm, đậm đà sức sống. Mặt nước vẫn lấp loáng bóng trời mây. Những đôi thiên nga trắng muốt, những đàn vịt líu ríu kiếm mồi và vô số thuyền buồm nghiêng ngả vờn gió dọc ngang. Chỉ có luồng hơi phả lên từ đất và cơn gió nhẹ vuốt mặt hồ là bớt nồng nàn hối hả.
Tôi đi dọc con đường làng quen thuộc. Những ban công vẫn nặng trĩu hoa đỏ, vàng rực rỡ. Những khóm hoa vẫn vươn mình kết nụ, nở bông bên hàng dậu, góc vườn... Những đàn gà lục cục bới đất. Những con bê non chập chững, mắt ngây ngô nhìn khách qua đường. Những chú dê thân hình vạm vỡ ngóc đầu, vểnh đôi ngà cong kiêu hãnh. Thế nhưng... xa xa, trên triền đồi cao vắng vẻ có một đôi bò đứng cạnh nhau, thân sát thân, đầu dõi chung về một hướng. Sau lưng chúng là cả một khoảng không bát ngát những kỷ niệm. Cái lạnh se mình đẩy chúng sát lại bên nhau. Thu đấy!
Tôi vượt qua những sườn núi quen thuộc. Rêu vẫn bám xanh mịn trên vách đá và ấp ủ những thân cây già ẩm ướt. Những con suối không róc rách hoan hỉ trượt qua sỏi đá nữa mà chỉ còn là một dòng nước nhỏ mơ hồ mỏng như một chiếc gương lấp loáng mà thôi. Những bông hoa trắng thơm phưng phức giờ đã dịu hương. Thu không vội vã đẩy mùa hạ đi (về đâu chứ? Xuân đã hết tự lâu lắm rồi...) Thu vốn dịu dàng, tinh tế như một người phụ nữ từng trải đã qua mùa xuân tươi mát thẹn thùng, đã qua mùa hạ cháy bỏng tràn trề. Người ấy đằm thu... mùa của trăng tròn, trái ngọt, mùa của lá rơi xao xuyến lòng người, mùa của hoài cổ, ước mơ và khát khao rì rầm trong mạch đất trở mình khép vụ... Thu đến từng bước khẽ khàng. Thu không phiền lòng ai vẫn đang náo nức nắng hè hay đang nuối tiếc chưa kịp tắm mình trong sóng nước vỗ về, chưa kịp nếm vị ngọt buốt của kem dâu hoặc còn quên hẹn hò một tối xem phim ngoài trời với bạn... Thu đến êm ru, chỉ đủ để ai muốn tìm thu sẽ thấy, chỉ đủ cho ai thèm thu sẽ cảm nhận.
Tôi đi dọc cánh đồng quen thuộc. Cỏ vẫn ngợp xanh, hoa dại vẫn hồn nhiên tách cánh, ong vẫn rủ rỉ la cà. Nhưng thu đã chấm phẩy khắp nơi quanh tôi. Thu kín đáo mỉm cười với tôi qua từng nụ hoa bé xíu trên cánh đồng đã thưa lá, lác đác ngả vàng. Thu tha thiết trong dâng hiến ngọt ngào - những trái dâu chín đỏ mọng tầm tay hái. Những đóa hoa bung mình, cánh mỏng tang thấm luồng sáng ấm áp cuối hè. Những bông lau tím thẫm, chín chắn nghiêng mình làm duyên. Những chùm hoa đôi trắng muốt chụm đầu lặng thinh bên nhau. Những sợi cỏ đã nhuốm màu nâu phơi mình nhẹ tênh trong ánh ngày phơn phớt gió. Chúng đã xong một mùa đẫm nước mưa, dày nắng gắt. Chúng lột xác, hồn bay chu du gửi cánh chuồn chuồn kim xanh ngắt. Những nhánh hoa đã rụng cánh, nhụy tròn kết quả, ngơ ngác cái đầu trọc, chũm chĩm cái núm xinh như rốn trẻ sơ sinh vừa tách mẹ.
Thu đấy. Hè vẫn đây. Tôi đi giữa hai mùa lộng lẫy. Tôi đi giữa hai thế hệ - cha mẹ và con cái. Tôi đi giữa hai miền văn hóa Á - Âu. Tôi đi giữa cuộc đời - hạnh phúc và mất mát. Tôi đi giữa thời gian - những nỗi nhớ ép chặt vào tim và những ước mơ phồng căng lồng ngực. Giao mùa... da diết gửi lời chào sắc hạ... tinh khiết đón màu thu!
24.08.2025