Trung thu
- Thứ hai - 12/09/2022 14:36
- |In ra
- |Đóng cửa sổ này
TRUNG THU
(Trần Anh Chiến)
Trong những năm chiến tranh phá hoại ở miền Bắc, hầu hết các nơi đều không thể tổ chức cho trẻ em vui chơi vào dịp Tết Trung Thu. Tuy vậy, nhiều địa phương vẫn có quà cho các cháu. Quà có thể chỉ là mấy quả chuối, múi bưởi hay vài cái bánh, cái kẹo. Nhớ nhất là có lần Hợp tác xã thông báo cho những gia đình có cháu nhỏ mang tô đến sân kho để nhận quà Trung Thu. Những đứa khoảng 6-7 tuổi trở lên thì tự đi, nhỏ thì người lớn nhận thay. Lần ấy, bà đưa cho mình cái tô đi nhận quà. Khi đến sân kho, mình thấy có mấy cô đang chia cơm. Các cô xới cơm vào cái bát ăn cơm làm bằng sắt tráng men màu xanh bộ đội (mà dân quê tôi gọi là "đọi ken") rồi úp sang tô của từng người. Tiếp đó, mỗi suất được gắp cho 1 miếng thịt lợn kho thật to. Có đứa đánh chén ngay tại trận. Mình thì mang về để bà thái nhỏ miếng thịt rồi mới xơi.
Nhưng vui sướng nhất là Trung Thu 1973, năm đầu tiên hòa bình lập lại ở miền Bắc. Năm đó mình lên 9 tuổi. Quà có những gì thì chẳng nhớ nữa, nhưng sướng nhất là được đi cổ động. Hôm ấy, nhà nào cũng ăn cơm tối thật sớm để bọn trẻ đến tập trung ở sân kho Hợp tác xã. Ngày đó, bọn mình làm gì có đèn ông sao, cũng chẳng có trống ếch hay trống bỏi. Tùy điều kiện mà mỗi đứa tự trang bị cho mình các "nhạc cụ" khác nhau như mõ, ống bơ, nắp nồi . . . Đến sân kho, các anh chị thanh niên đã khiêng cái trống lớn của Hợp tác xã ra đánh thùng thùng. Rồi các anh chị khiêng trống đi trước, đoàn trẻ con rồng rắn theo sau. Trống cứ đánh, bọn trẻ cứ gõ loạn xạ. Đến ngã 3, ngã tư thì đoàn dừng lại để hô khẩu hiệu, nhiều nhất là "Hòa bình! Hòa bình! Hòa bình!". Cứ thế, đoàn người đi khắp làng trên xóm dưới. Cứ đánh, cứ gõ, cứ hô,. Hết cỡ mà không sợ máy bay.
Chỉ tiếc là Trung Thu Hòa bình năm ấy mình không rủ được em cùng đi cho vui bởi mẹ em không cho. Mẹ bảo: em nó mới . . . 2 tháng tuổi!!!
Trung Thu năm nay thì nhất định rồi, mút mùa thôi!