Xe đạp ơi!

Xe đạp ơi!
Chiều nay se se lạnh, gió heo may mênh mang trong cái nắng hanh hao cuối mùa thu, Ngồi trong quán cà phê quen thuộc lặng nhìn dòng xe cộ giăng giăng như mắc cửi ngoài kia, từng dòng người hối hả ngược xuôi tất bật chạy theo những mục đích, ý nghĩ của riêng mình.


(Ảnh: Trần Bảo Toàn)

XE ĐẠP ƠI!


(Vũ Thanh Huyền)


Chiều nay se se lạnh, gió heo may mênh mang trong cái nắng hanh hao cuối mùa thu, Ngồi trong quán cà phê quen thuộc lặng nhìn dòng  xe cộ giăng giăng như mắc cửi ngoài kia, từng dòng người hối hả ngược xuôi tất bật chạy theo những mục đích, ý nghĩ của riêng mình. Vị cà phê đắng ngọt thấm vào đầu lưỡi tôi bất chợt thấy lòng mình nao nao đến lạ. Âm thanh phát lên từ chiếc loa treo trên tường trong một góc quán bài hát “Xe đạp ơi” của Ngọc Lễ kéo tôi về miền quá khứ xa xăm. Đã 20 năm có lẻ kể từ ngày ấy. Ngày tôi mới bước vào tuổi đôi mươi trong sáng và vô tư. Anh đến bên tôi, mang theo tình yêu của con tim đầy nhiệt huyết của tuổi đôi mươi.


Ngày ấy, kinh tế còn khó khăn lắm, trong làng những người có xe máy chỉ đếm trên đầu ngón tay. Xe đạp là phương tiện chủ yếu. Không có nhiều quán nước, quán cà phê, hay tụ điểm vui chơi như bây giờ. Không có cả internet và điện thoại thông minh.  Làng quê yên bình và thơ mộng


Anh hay chở tôi đi bằng chiếc xe đạp cũ qua những con đường của tuổi đôi mươi. Những đêm trăng sáng, tôi ngồi sau xe anh, thong dong qua quanh làng, qua cánh đồng lúa chín đang ngào ngạt đưa hương, đi xem hội, xem phim hay xem biểu diễn nghệ thuật của một đoàn nào đó về nông thôn phục vụ bà con ở sân vận động xã. Tôi đọc cho anh nghe câu thơ của nhà thơ Xuân Diệu mà lòng không khỏi lâng lâng 


“Em ngồi ríu rít ở sau xe

Em nói làm anh mải lắng nghe

Thỉnh thoảng tiếng cười em lại điểm

Đời vui khi có được em kề”


Lại nhớ một lần vào mùa thu năm ấy, anh chở tôi sang làng bên xem hội. Trên đường về bất chợt gặp cơn mưa, anh và tôi đã không kịp về nhà đành đứng nép trước một mái hiên trú mưa. Hay những lần đạp xe đi chơi về, hai đứa ngồi nghỉ bên đường nghe lúa xanh rì rào hát bài ca đồng ruộng, những mùa lúa chín hương đưa ngọt ngào, nhất là đi qua những thửa ruộng lúa nếp, hương lúa vấn vít vây quanh.


Anh nắm tay tôi, cái nắm tay dịu dàng như mùa thu, như ánh trăng quê mẹ. Anh hôn lên tóc tôi trong mùi hoa dại và xào xạc gió đồng nội.


Thời gian cứ mải miết chảy trôi và mối tình của chúng tôi cũng lớn dần theo năm tháng. Nhưng giống như tuổi thanh xuân tôi không thể giữ được mãi bên mình.  Anh đã ra đi không bao giờ trở lại bên tôi như tuổi hai mươi đã xa tôi mãi mãi.


Không còn những buổi tối ngồi sau xe đạp anh chở đi chơi, vừa đi vừa ríu tít trò chuyện. Tất cả đã được đặt tên là “ký ức”. Tôi cũng đã trưởng thành có cuộc sống riêng với những bộn bề lo toan thường nhật.


Xe đạp đã ít dần đi nhường chỗ cho ô tô, xe máy, xe điện, chỉ còn học sinh cấp 1, cấp 2 hoặc một số người lớn tuổi còn sử dụng xe đạp. Nhịp sống như hối hả, tất bật hơn, mọi người ai ai cũng như đang chạy đua trong một cuộc đua mà đều muốn mình về nhất có người nào đó từng nói đùa hơn nhau nửa bánh xe coi như là “thắng đậm”


Thỉnh thoảng trên phố tôi vẫn đứng tần ngần trước một chiếc xe đạp mình vô tình gặp như gặp lại một người thân thuộc.


Trong dòng xe cộ và người giăng giăng như mắc cửi ngoài kia có anh không và có lúc nào anh gặp và tần ngần trước một chiếc xe đạp không nhỉ?