Ai về xứ Vạn

Ai về xứ Vạn
Lung linh vài sợi nắng chiều Sót trên ghềnh đá khi triều đang lên Hoàng hôn tím sẫm lặng im Hàng đàn chim yến đang tìm về hang Dịu dàng, gương mặt trái xoan


(Ảnh: Pixabay)



AI VỀ XỨ VẠN 
(Lương Duyên Thắng)

 

I

Lung linh vài sợi nắng chiều

Sót trên ghềnh đá khi triều đang lên

Hoàng hôn tím sẫm lặng im

Hàng đàn chim yến đang tìm về hang

Dịu dàng, gương mặt trái xoan

Miệng cười chúm chím với làn da nâu

Hỏi em, em ở nơi đâu

"Em người xứ Vạn thả câu nơi này"

Hoa thơm làm đẹp cho cây

Người xinh làm đẹp xứ đầy gió mây

Vân Phong thương mến là đây

Biển xanh, cát trắng quyện mây la đà

"Mênh mang điệu lý câu hò

Ai thương xứ Vạn thì về cùng tôi

Ghé thăm bãi Rạng mũi Đôi

Ngắm mặt trời mọc trên đồi Cô Đơn"


II

Lời ca vắt vẻo trên non

Vân Phong chiều ấy, người còn nhớ không

Suối nay đã trở về sông

Thuyền câu ngày ấy lấy chồng hay chưa

Bên thuyền mưa vẫn cứ mưa

Sợi vô ghềnh đá sợi đưa vào hồn

Thuyền tôi neo lại đầu thôn

Câu hò thủa ấy như còn đâu đây

Đồi Cô Đơn cát vẫn dầy

Người trên thuyền nhỏ vai gầy dưới mưa

Xứ Vạn chiều ấy thắt thưa

Câu hò, lời hẹn đò đưa xa rồi

Dưới mưa, người cũ bồi hồi

Mũi Đôi lẻ bạn, mưa rơi nhạt nhoà

.., "Ai về xứ Vạn cùng ta....."

Mưa chiều lạnh buốt, mưa ra chân trời

Trên thuyền mưa vẫn cứ rơi....