Anh đừng ghen

Anh đừng ghen
Anh đừng ghen với những người đàn ông trong thơ em Chẳng biết họ có thật không hay chỉ là hư ảo Mượn cảm xúc, em xuôi ngược qua mùa dông bão Thơ dịu dàng, em yêu họ đắm say.

(Ảnh: Đặng Văn Tôn)


ANH ĐỪNG GHEN

(Phan Hà)


Anh đừng ghen với những người đàn ông trong thơ em

Chẳng biết họ có thật không hay chỉ là hư ảo

Mượn cảm xúc, em xuôi ngược qua mùa dông bão

Thơ dịu dàng, em yêu họ đắm say.

 Có những người đàn ông em chưa kịp nắm tay

Họ vội đi trong một chiều tất bật

Có những người đàn ông yêu em chân thật


Một nụ hôn cũng không kịp bao giờ

Anh đừng ghen với nhung nhớ vẩn vơ

Chiều cuối năm em vẫn vay cảm xúc

Ngôn từ thật mà trái tim em mềm yếu.


Phố xá đông người nhưng vẫn thiếu anh

Khoảng trời xanh và mắt cười ngọc bích

Em người đàn bà làm thơ

Cưỡi ngược đường mây vẫn đứng chờ.


Họ có thể đắm đuối yêu em trong một đêm giông bão

Rồi lặng lẽ xa rời khiến những câu thơ đẫm lệ nhạt nhoà


Đừng đọc thơ em mà phán xét qua loa

Câu từ nào cũng là dung dị

Của đời em những năm tháng tảo tần 

sao không tự tin cầm tay em lấy một lần

Cảm nơi con tim run lên bần bật


Em người đàn bà cũ yêu chân thật

Lãng mạn câu từ, hoá giá hết niềm đau

Nếu em còn có kiếp sau

Chỉ xin được một lần biết yêu thương trọn vẹn


Những giây phút thăng hoa em vội vã quay về 

Em sợ rằng…anh sẽ chẳng còn đủ  đam mê

Nếu cứ hoài nghi câu từ xáo rỗng

Chỉ có em, miền trái tim ấm nóng 

Suốt cuộc hành trình. Em mải miết yêu.
 

CHIỀU CUỐI NĂM