Anh không về nữa

Anh không về nữa
Thật rồi đấy, anh không về nữa Em một mình ôm ấp con thôi. Gió đã đổi mùa Sương đã chìm, lá rụng. Tháng bẩy mùa mưa Quãng đường đời trơn ướt Em vịn vào mây


(Ảnh: Nhà thơ Phương Thủy)


ANH KHÔNG VỀ NỮA

(Nguyễn Phương Thủy)

 

Thật rồi đấy, anh không về nữa

Em một mình ôm ấp con thôi.

Gió đã đổi mùa

Sương đã chìm, lá rụng.

Tháng bẩy mùa mưa

Quãng đường đời trơn ướt

Em vịn vào mây 

Em ngã vào cơn gió buốt

Vần thơ cong, em chèo chống nỗi buồn

trong suốt

Đáy sông sâu loang loáng những vòng tay

Những nụ hôn đầy

Những ánh mắt cười nghiêng ngả

Của chúng mình - một quá khứ - vừa qua.

 

Thật rồi, anh đã đi xa.

 

17.07.2024