Bài ca đất

Bài ca đất
Con sinh ra Đêm tháng Tám nực trời Gầu nước mát Lao xao vầng trăng khuyết Nhà mình nghèo Mái tranh mòn vách liếp Mảnh mo cau quạt không hết mồ hôi.


Con sinh ra

Đêm tháng Tám nực trời

Gầu nước mát

Lao xao vầng trăng khuyết

Nhà mình nghèo

Mái tranh mòn vách liếp

Mảnh mo cau quạt không hết mồ hôi.

 

Cái đêm con ra đời

Mẹ cắt nhau chôn vào đất

“Có phải mẹ đã gửi tình yêu chân thật

của con vào đất đai”?

 

Chập chững trong đời bước một, bước hai

Đất theo Mẹ đưa con vào lớp học

Con đường làng lầy trơn sau cơn mưa trầy trật

Đất đỡ con sau những bước trượt chân.

 

Con yêu Đất như những người thân

Giọt máu nóng, giọt mồ hôi mặn chát

Là hạt nhuộm phù sa

ấm những dải đất hồng

Cha Mẹ cho con tình yêu thương, bao dung.

 

Con sinh ra, con sống cùng với Đất

Hạt lúa con ăn, mớ rau, trái bắp

Từ những cánh đồng của Mẹ, Mẹ ơi

Cứ cồn lên bao mùa gặt tốt tươi.

 

Rồi mai này con đi tới tương lai

Đồng đất quê mình đưa con vào vũ trụ

Con sẽ chẳng quên những bàn tay đã xoay mùa chuyển vụ

Nuôi con lớn khôn.

 

Con ngây ngô con chẳng biết thiệt hơn

Vần thơ dại đã bao lần tiếc nuối

Cha Mẹ giờ vui miền thênh thang không tuổi

Quán trọ nơi này, vẫn đó… đất bao dung...

1980
Trần Huyền Tâm