Bạn tôi

Bạn tôi
Đem cả tuổi hai mươi Lên Phước Long công tác Bạn tôi thường hay hát Những bài về dưới xuôi Cô ấy vẫn hẹn tôi “Bao giờ mà tết đến Anh về nhà em chơi” Lỡ hẹn mấy lần rồi Vẫn không sao về được

(Ảnh: Lam Châu)


BẠN TÔI

(Biên Linh)


Đem cả tuổi hai mươi

Lên Phước Long công tác

Bạn tôi thường hay hát

Những bài về dưới xuôi


Cô ấy vẫn hẹn tôi

“Bao giờ mà tết đến

Anh về nhà em chơi”

Lỡ hẹn mấy lần rồi

Vẫn không sao về được

Trường hai mươi sáu lớp

Giáo viên mười bảy người

Thanh niên như chúng tôi

Mỗi người kiêm hai lớp


Cô ấy lo đời sống

Tôi phụ trách thiếu niên

Công việc cứ bộn lên

Chẳng lẽ làm một nửa


Lại mùa xuân này nữa

Cô ấy không được về

Bà mẹ ở dưới quê

Gửi lên cho ít nếp


Tôi đùa “xem như tết

Anh đã về nhà em”

Giấu đôi mắt rưng rưng

Cô ấy cười bẽn lẽn

Sao giờ tôi mới biết

Sức chịu đựng tuyệt vời

Khi cô ấy bảo tôi

Đàn cho cô ấy hát!


Bao điều sâu kín nhất

Trong tiếng hát đượm nồng

Tiếng hát như ngọn lửa

Sáng bừng lên cõi lòng.